← Ch.006 | Ch.008 → |
Tại Ba Bố Ni Tạp vương quốc, trên con đường đến "Ái Nhĩ Tiên Khắc", xuất hiện hai người một nam một nữ
Nam khoảng hơn hai mươi tuổi, mang trên người ma pháp bào, khuôn mặt anh tuấn có chút khí khái tinh ranh, chẳng có chút trầm ổn của một pháp sư.
Nữ nhân lại là một tuyệt sắc mĩ nữ hiếm thấy, mái tóc dài kim sắc như ánh dương quang sau lưng, à trên thân thể kiều diễm là ngân sắc khải giáp, sau lưng mang trường kiếm, phong thái thùy mị khoáng đạt, đích thị phong thái một kiếm sĩ.
Không sai, chính là bổn nhân cùng Lị Vi Nhã.
Sau trận hỗn chiến loạn xạ ở trong sâm lâm, hai lão gia hỏa tiễn ta cùng Lị Vi Nhã tới "Ái nhĩ tiên khắc" để dùng máu phượng hoàng cứu Áo Lệ Na công chúa, còn bọn họ toàn tâm nghiên cứu phương pháp tống cổ ta về thế giới cũ.
Ta không thèm nghĩ họ có thực vậy không, chỉ cần có Lị Vi Nhã đại mĩ nữ làm bạn đồng hành, bảo ta đi tới địa ngục, ta cũng đi.
Sau lần ôm hôm đó, Lị Vi Nhã thái độ với ta đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù không nói ra, nhưng lại thường nhìn ta bằng ánh mắt lạ kì, mỗi kì ánh mắt ta bắt gặp ánh mắt nàng liền khiến nàng đỏ mặt cúi đầu, phong thái đặc biệt dụ hoặc người.
Chỉ là, mỗi khi ta muốn tiến tới hành động, tức thì nắm đấm thơm tho ấy lại tiến hành giáo huấn.
Ai, cách mệnh chưa thành công, đồng chí phải nỗ lực
Lị Vi Nhã vốn đã cùng phụ thân tới "Ái nhĩ tiên khắc", với đường lối rất quen thuộc, sau khi tiến vào thành phố liền hướng thẳng tới vương cung.
Ta nắm bàn tay thanh tú của nàng nói "Tiểu nhã, chúng ta tìm quán ăn ăn trước rồi mới đi tới hoàng cung không tốt hơn sao?, tiến vào hoàng cung đâu biết phát sinh ra chuyện gì"
Ta từ khi đến thánh ma đại lục, rất hứng thú với thực phẩm nơi đây, tuy không còn được ăn khoai tây, nhưng cũng có nhiều chủng loại thực phẩm ta chưa thấy bao giờ, phần lớn đều ngon tuyệt, chỉ nghĩ thôi nước miếng đã chẩy ra.
Lị Vi Nhã chưa từng nghe ta gọi "Tiểu Nhã", liền trợn mắt nhìn ta, bẩy phần chán nản ba phần tức giận nói "Đồ vô lại ngươi, thực không biết phép tắc gì cả
Chẳng hiểu tại sao, nàng toàn gọi ta là "Vô lại", chính là không có chút phép tắc gì cả, song thân đại nhân ban cho ta tên gọi này mà. Ai, vô lại thì vô lại, cứ làm "đôi mắt đẹp" thấy cao hứng là tốt rồi.
Chúng ta tiến vào quán ăn, sắc đẹp khuynh thành của Lị Vi Nhã tức thì hấp dẫn vô số đạo mục quang, nàng liền cau mày, thân thể kiều diễm tức thì phát tán ra từng đạo hàn khí, nhãn quang đám thực khách tức khắc dời đi chỗ khác.
Trong đám người này ta chú ý nhất là một thanh niên nam tử hơn ta bẩy tám tuổi, thân hình cao to khôi ngô, thân mang bạch sắc kị sĩ khải giáp, mang theo một đại kiếm cùng thuẫn bài, khóe miệng cười nhẹ nhìn Lị Vi Nhã.
Ta liền cảm thấy không thoải mái, chính lúc đang định giáo huấn gã gia hỏa này, lại nghe Lị Vi Nhã "Ô" một tiếng, bỏ rơi ta đi thẳng đến nam tử kia.
Một cổ sát khí không tự chủ phát ra từ thân thể ta, ta khẩn trương nhìn tên gia hỏa kia, hận không nướng hắn như nướng gà, kế tiếp băm nhỏ thành từng miếng, cuối cùng.....
Diễn tả cụ thể thì hơi quá tàn nhẫn, tóm tắt thôi vậy.
Lị Vi Nhã đi tới trước mặt nam tử nói "Mạt Khắc, sao ngươi lại ở đây"
Tên gia hỏa- - - Mạt Khắc lại còn hứng thú nhìn ánh mắt giận giữ của ta nói "Ta đến đây tự nhiên là có việc, kì quái lãnh nhược băng sương "huyễn chi kiếm sĩ" Lị Vi Nhã sao lại cùng một nam nhân xuất hiện?"
Lị Vi Nhã quay đầu nhìn vào mắt ta, tức thì trên má phấn xuất hiện mầu hồng nhạt, cực kì mĩ lệ a.
Mạt Khắc vô cùng kinh ngạc lại có chút kì quái hỏi "Ai da, ngươi mà cũng biết đỏ mặt, nói mau ngươi đang che dấu chuyện gì?"
Ta nhìn Lị Vi Nhã cùng hắn cười nói, tức thì ngọn lửa ghen tuông trong lòng điên cuồng thiêu đốt, dù ta trước mặt nàng mồm miệng trơn nhẵn, thực ra ta đã bị nàng hấp dẫn, thực sự đã thích nàng rồi.
Ma lực như thủy triều phát tán ra ngoài cơ thể, bên trong quán ăn các chén rượu liền vỡ tan, đám thực khách tức thì chạy sạch.
Dù ta không cố tình đối phó với Mạt Khắc, nhưng theo sau ánh mắt ta, đại bộ phận khí lưu cuốn tới hắn, Lị Vi Nhã cảm thấy chuyện bất thường, vội vàng hét to "Vô lại, đừng mà...."
Humph, cô ấy lại còn muốn bảo vệ tiểu tử đó nữa.
Đố kị ta liền phồng to, khí lưu toàn thân liền tập trung trên người Mạt Khắc.
Mạt Khắc có chút khẩn trương hướng về Lị Vi Nhã nói "Hắn là học sinh mới của lão sư?"
Lị Vi Nhã gật nhẹ đầu, Mạt Khắc cười dài đại kiếm như thiểm điện cắt tới, khí lưu ma lực tức thì bị siêu cao tốc khí lưu từ thanh kiếm cắt làm đôi, đi qua hai bên người hắn.
Ta chiến ý đại tăng, từ khi chiến đấu cùng tra tra điểu, đến lúc này ta luôn có khái vọng muốn được chiến đấu.
Ta hướng về đám người ngoài nhà hàng hét "Các ngươi chạy mau đi, bằng không hậu quả tự chịu."Sau đó hai tay ta kết thủ ấn chuẩn bị tấn công.
Lị Vi Nhã đại kinh thất sắc, vừa mới định nói đã bị Mạt Khắc cản lại "Đừng lo, ta không làm hắn bị thương đâu, chỉ muốn xem hắn đã học được bao nhiêu từ lão sư thôi"
Hắn lại không biết Lị Vi Nhã chẳng hề lo lắng cho ta, chỉ là sợ năng lực ma pháp khổng lồ mà ta không thể khống chế, một khi đã phát ra là không thể thu hồi.
Ngón tay đưa ra, mười đạo "Phong tiễn" thanh sắc quang mang từ tay ta bắn thẳng về Mạt Khắc, phá không phóng tới âm thanh phát ra khiến người khác điếc tai.
Mạt Khắc kêu hảo một tiếng, thân thể nhanh nhẹn né "Phong tiễn" từ không trung bắn tới, huy kiếm thẳng tới ta, chính là sự dụng phương thức chiến đấu hữu hiệu nhất với ma pháp sư
Ma pháp sư bởi vì lý do toàn tâm nghiên cứu ma pháp, ít rèn luyện thân thể, thể chất yếu ớt, hơn nữa đám chú văn dài dòng lại cần thời gian, vì thế sợ nhất là công kích gần, rất cần chiến sĩ bên cạnh bảo vệ.
Tuy nhiên, ta lại là ngoại lệ, nhìn Mạt Khắc đang tiến lại gần, ta cười lạnh, bàn tay như đao cắt thẳng tới người hắn.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |