← Ch.0054 | Ch.0056 → |
Dương Kỳ bắt đầu hỏi thăm tung tích của Vân Hải Lam. Đây là một đại sự, vì chuyện này hắn mới tới học viện Thiên Vị.
Học viện Thiên Vị chiếm diện tích rộng lớn, hàng loạt kiến trúc kéo dài mấy trăm dặm, trong nơi này ẩn chứa không biết bao nhiêu điều thần bí, muốn tìm một người ở đây không khác gì mò kim đáy biển.
"Vân Hải Lam?"
Lý Hạc lắc đầu dường như không nhớ tới cái tên này, thế nhưng một lát sau hắn đột nhiên khẽ a lên một tiếng:
"Ta có nghe nói tới người này, nàng là một nữ tử vừa mới tiến nhập học viện mấy tháng trước, nhưng không phải là đệ tử tạp dịch, mà được trực tiếp liệt vào hàng đệ tử bồi dưỡng trọng điểm, tiến nhập học viện tinh anh để học tập."
"Cái gì? Trực tiếp tiến nhập vào học viện tinh anh?"
Dương Kỳ biết học viện tinh anh là địa phương dành riêng cho học viên đẳng cấp cao của học viện Thiên Vị, trong đó toàn là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh.
Vân Hải Lam chắc chắn chưa thể tu luyện tới cảnh giới Đoạt Mệnh, thế nhưng có thể tiến nhập học viện tinh anh học tập, nàng ta có tài đức gì chứ? Trước kia khi Dương Kỳ quen nữ tử này, nàng ta mới chỉ có tu vi khí công tầng 6 mà thôi.
Đương nhiên, Dương Kỳ cũng hiểu rõ, Vân Hải Lam tâm kế sâu không lường được, trong người nàng ẩn giấu quá nhiều bí mật.
Nhưng mà cho dù có ẩn giấu thực lực thì cũng không thể đạt tới tu vi Khí Tông tầng 9, càng không thể lên tới Cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Hình như là học viện Thiên Vị và học viện Hải Thần có một ước định."
Lý Hạc lắc đầu nói:
"Nghe đồn trong cơ thể Vân Hải Lam có một loại huyết mạch đặc thù, thuộc về nhân tài đặc biệt, nàng ta đã thuộc tầng lớp đại nhân vật, đám đệ tử bình thường như chúng ta chỉ có thể ngước nhìn mà thôi."
"Không ngờ Vân Hải Lam có thể tiến nhập học viện tinh anh học tập..." Sắc mặt Dương Kỳ trầm xuống.
Đây không phải chuyện đùa, lấy thực lực hiện giờ của Dương Kỳ cho dù 10 cao thủ Khí Tông liên thủ hắn cũng có thể đánh bại, nhưng nếu mà tới gây sự ở nơi toàn cảnh giới Đoạt Mệnh học tập, đó là hành vi tự sát.
Lấy tu vi khí công tầng 8 hiện giờ chưa chắc đã là đối thủ của một cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh.
"Được rồi, từ hôm nay trở đi, sư đệ chính thức trở thành đệ tử tạp dịch của học viện Thiên Vị, ta sẽ dẫn theo đệ đi làm quen với một số sư huynh sư đệ, mỗi ngày cùng nhau tu luyện, làm tạp dịch, chắc chắn sẽ có ngày trở nên nổi bật."
Sau đó Lý Hạc dẫn Dương Kỳ đi giới thiệu với hơn 10 đệ tử tạp dịch khác, còn dặn Dương Kỳ không nên đi lung tung, học viện Thiên Vị này hết sức phức tạp, đệ tử tạp dịch chỉ có cách an phận thủ thường, phạm vi hoạt động cũng bị hạn chế, chuyện cần làm mỗi ngày chính là làm tạp dịch, tu luyện, đọc sách, thỉnh thoảng sẽ có cao thủ Khí Tông tới giảng dạy, chỉ điểm cho một chút.
Ngoài ra, thỉnh thoảng họ cũng có cơ hội ra ngoài, học viện sắp xếp một số nhiệm vụ có thể thu được công lao, lấy đó làm cơ hội tấn chức.
Dương Kỳ bây giờ cũng biết, cái quan trọng nhất ở trong học viện Thiên Vị chính là điểm công lao.
Điểm công lao là thứ có được do hoàn thành nhiệm vụ môn phái, tức là cống hiến cho môn phái, môn phái ghi lại giá trị cống hiến của mình.
Ví dụ ngươi ra ngoài săn được bao nhiêu yêu hạch của yêu thú, đem bao nhiêu cống hiến cho môn phái thì sẽ thu được số điểm công lao tương ứng. Thậm chí, nếu như ngươi là đại tài chủ, trực tiếp cống hiến Tụ Khí đan cho môn phái cũng có thể thu được điểm công lao.
Điểm công lao này là thứ vô cùng quan trọng.
Có điểm công lao có thể tới Tàng Kinh học tập một số võ học và khí công cái thế, còn có thể mời tuyệt đỉnh cao thủ tới dùng chân khí cải thiện thể chất, nếu có một lượng lớn điểm công lao còn có thể đổi lấy các loại bảo vật, nhờ môn phái quán đỉnh (truyền khí từ đỉnh đầu vào trong cơ thể), truyền thụ công lực cho mình.
Bắt đầu từ giờ Dương Kỳ chính thức sống cuộc sống trong học viện Thiên Vị.
Cuộc sống mỗi ngày rất đơn điệu, ngoại trừ canh gác, làm một số chuyện tạp dịch ở ngoài, thì ai nấy đều ở trong phòng mình tu luyện, thỉnh thoảng sẽ có mấy cao thủ Khí Tông tới chỉ điểm tu vi, điều này không có tác dụng với Dương Kỳ.
Đệ tử tạp dịch là đệ tử có đẳng cấp thấp nhất, chưa có quyền lực và khả năng học tập võ học chính quy của học viện.
Nhưng mà Dương Kỳ cũng không lấy làm lạ, hắn ở trong học viện Thiên Vị im lặng tu luyện, "Thần Tượng Trấn Ngục Kính" trong cơ thể tôi luyện ngày một tinh thuần, thân thể càng rắn chắc, hô hấp giống như cá voi hút nước, thậm chí có thể phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, linh khí thiên địa.
Liên tiếp im lặng tu luyện trong một tháng, cuộc sống ngày nào cũng giống như nhau, không có chuyện gì phát sinh.
Trong một tháng này, thần niệm của hắn càng ngày càng mạnh, mỗi lần tu luyện, linh hồn đều có khả năng phá thể ra ngoài hóa thành voi thần, cái vòi voi dài có thể hái sao, tóm trăng.
Trong gian phòng yên tĩnh. Dương Kỳ ngồi khoanh chân vận chuyển chân khí. Thỉnh thoảng hắn lại thấy trong Khí Hải có một luồng khí trào dâng, giống như dung nham núi nửa, nếu như hiện giờ có người tới xem, nhất định sẽ phát hiện lớp da bên ngoài của Dương Kỳ có màu vàng nhạt, thân thể không còn là thân thể máu thịt, mà đã là kim thân.
Thuộc tính Kim thì bất hủ. Khí tức bất hủ đã bao phủ xung quanh cơ thể hắn.
Vốn dưới lớp da của hắn có một tầng da mỏng trong suốt khác, nhưng hiện giờ nó đã có màu vàng óng.
"Rổn rảng!"
Dương Kỳ mở mắt, há miệng thổi ra một đạo chân khí, một thanh trường kiếm đang treo trên tường đột ngột bay ra khỏi vỏ, rơi vào trong tay hắn liên tục ngân vang, kiếm phong sắc bén đến mức có thể thổi đứt cọng lông, hàn khí lạnh lẽo xuất hiện trong phòng.
Đây là bảo kiếm do học viện Thiên Vị đúc ra, trong đó có chứa kim loại hiếm, chém sắt như chém bùn.
Cầm bảo kiếm, Dương Kỳ cứt một nhát vào da của mình.
Trên da không một dấu vết. Cứa không rách da?
Đây còn là trong tình huống không có chân khí phụ trợ.
"Keng!"
Dương Kỳ búng ngón tay một cái, thanh trường kiếm gãy thành mấy đoạn rơi trên đất, biến thành một đống sắt vụn.
"Minh Thần Cốt Hỏa, Địa Ngục Chi Viêm."
Bàn tay Dương Kỳ liên tục biến hóa, một cỗ chân khí mãnh liệt có nhiệt độ cao tuôn ra, mặt đất xuất hiện dấu hiệu tan chảy, ngọn lửa chân khí nóng tới cực điểm, hóa bảo kiếm kia thành nước.
Khí công Thần Tượng Trấn Ngục Kính một khi cô đọng đến cực điểm, tính chất chân khí có thể tùy ý biến hóa, hóa thành hàn băng địa ngục, liệt hỏa địa ngục, đao thương địa ngục, vũng bùn địa ngục...
Nó có thể đóng băng cả một con sông, cũng có thể làm bốc hơi một con sông.
Hiện tại Dương Kỳ diễn luyện loại khí công này, ý muốn trọng chế lại thanh trường kiếm kia, thu lấy một vài kinh nghiệm cho việc luyện khí, đồng thời muốn tìm hiểu "Lam Ngọc giới chỉ" một lần nữa.
Bằng vào trực giác, hắn biết Lam Ngọc giới chỉ là một kiện bảo bối.
Dương Kỳ điều khiển chân khí của mình tiến vào chỗ trường kiếm bị hóa thành nước, hắn nhận ra trong trường kiếm này tồn tại hơn 30 loại kim loại hiếm, các chủng kim loại trong đó hỗ trợ lẫn nhau, kết cấu chặt chẽ, nhuệ khí sắc bén bắn ra bốn phía, hàn khí lạnh lẽo thấu xương.
Dương Kỳ không phải đại sư luyện khí, cũng chẳng hiểu kết cấu của trường kiếm này, nhưng mà với chân khí cường đại của mình, hắn phát hiện ra trong kiếm còn có tạp chất, vì thế thanh kiếm không thể phát huy hết độ sắc bén của nó.
Cánh tay hắn rung lên, chân khí cường đại lại một lần nữa tinh luyện những tạp chất trong nước, trên sàn nhà xuất hiện một tro bụi màu đen.
Mà dung dịch sắt trước mặt dần dần biến thành một thanh kiếm nhỏ, chỉ dài bảy tấc, giống như chủy thủ, rơi vào trong lòng bàn tay của Dương Kỳ, tinh mang bắn ra bốn phía, không còn giống như vật phàm nữa.
Hắn phất tay cắt nhẹ một cái, mặt đất cứng rắn bị cắt đứt nhẹ nhàng như dao phay băm đậu hủ, hơn nữa kiếm quang còn lấp lánh, lực lượng chấn động có tác dụng chuyên phá khí công hộ thân.
"Thanh kiếm này đúng là có một chút giá trị, không biết bán đi được bao nhiêu tiền nhỉ?"
Dương Kỳ cẩn thận thu thanh kiếm lại, đồng thời lấy Lam Ngọc giới chỉ ra. Sau đó dùng chân khí khống chế Lam Ngọc giới lơ lửng giữa không trung.
Đồng thời hắn tiếp tục hóa hình chân khí, tạo thành hư ảnh một cái lò luyện phái dưới Lam Ngọc giới chỉ, trong lò luyện ngọn lửa bốc cao mãnh liệt, giống như muốn thiêu chảy giới chỉ này.
Lần này Dương Kỳ đã thi triển toàn bộ lực lượng.
"Lách tách... cạch cạch cạch!"
Lam Ngọc giới chỉ bị chân khí thiêu đốt bốc lên từng đợt hơi nước mờ mịt.
Màn hơi nước này màu sắc nồng đậm, chậm rãi lan tỏa ra tràn ngập gian phòng, thanh âm vang vọng như sóng biển dạt dào, theo giới chỉ liên tục xoay tròn thì màn hơi nước càng lúc càng dày đặc nồng nặc đặc sềnh sệt càng nhìn càng thấy mệt, chúng tụ lại một chỗ tạo thành một loại lực lượng kỳ dị, sau đó biến thành một pho tượng hình người cao lớn.
Người này mình rắn, cầm trong tay một cây Tam Xoa Kích, bộ dáng cùng hung cực ác, lướt sóng mà đến, đâm một kích về phía Dương Kỳ.
Một kích này tạo ra sóng lớn ngập trời, Dương Kỳ cảm nhận thấy khung cảnh gian phòng đã biến thành biển rộng mênh mông, con quái vật hình người kia đã trở thành vị thần của biển, Tam Xoa Kích sắc bén muốn đâm thủng linh hồn kẻ địch.
Hắn chưa từng chứng kiến khí tức nào cường đại như vậy.
Loại khí thế này đã vượt qua Khí Tông, uy mãnh có thể chém giết tất cả.
"Không ổn."
Dương Kỳ phản ứng cực nhanh, năm ngón tay mở ra, Thần Tượng Trấn Ngục Kính lấn tới, Minh Thần Chi Mâu ngưng tụ ở trong bàn tay, hắn tốc toàn lực thi triển một kích, trường mâu thiên biến vạn hóa va chạm với Tam Xoa Kích.
"Trấn áp địa ngục, Ma thần thần phục."
Dương Kỳ uy phong nghiêm nghị, Minh Thần Chi Mâu ở trong bàn tay phá không đâm tới, mâu ảnh như núi, chân khí đen kịt cuồn cuộn tuôn ra.
"Đại Hải Vô Lượng."
Quái vật thân rắn hình người kia hét lớn một tiếng, Tam Xoa Kích biến thành một con đại hồng thủy, sóng lớn ngập trời, muốn nhấn chìm Dương Kỳ vào trong đó.
Hai đại cao thủ đánh nhau khiến cho vật dụng trong phòng nổ tung.
Liên tục giao thủ mấy chiêu, Dương Kỳ dùng Minh Thần Chi Mâu phá vỡ Tam Xoa Kích của đối phương, một mâu đâm xuyên qua thân thể kẻ địch.
Quái vật thân rắn hình người kia thực chất chỉ là một chân khí hình người, không biết là do vị cao thủ nào lưu lạ trong giới chỉ.
Nó không phải chân thân nên khi bị Dương Kỳ đâm thủng cũng chẳng hề hấn gì, ngược lại nó còn cười sằng sặc đưa tay xuống dưới lắc lắc cục xúc xích khiêu khích Dương Kỳ, trường mâu đầy đặn dọc theo cửa hang tiến vào trong cơ thể hắn.
Trong giờ phút này, Dương Kỳ đã bị một cỗ ý niệm băng lãnh nóng bỏng đoạt đi khả năng phán đoán, trực tiếp lâm vào trạng thái đê mê, hơi tê tê.
Nó muốn khống chế tư duy và linh hồn của Dương Kỳ.
Đẳng cấp của chân khí hình người kia vô cùng cao, vượt qua Khí Tông không biết bao nhiêu lần, thậm chí nó có thể trực tiếp đoạt xá.
Thế nhưng nó mới vừa tiến vào thân thể Dương Kỳ, Thần Tượng Trấn Ngục Kính đã toàn diện xuất thủ, khí tức trấn áp địa ngục tuôn ra, vận chuyển trong kinh mạch, chân khí hình người kia liên tục kêu thảm thiết:
"Đây là loại khí công gì vậy? Chết tiệt, có khí tức của khí công cấp Thần"
Thanh âm của nó dần dần bị hòa tan.
Trong cơ thể Dương Kỳ có thêm một chân khí hình người, bắt đầu xảy ra biến hóa quỷ dị.
← Ch. 0054 | Ch. 0056 → |