← Ch.0123 | Ch.0125 → |
Khi trời sáng, trong thành Yến Đô cũng trở nên tấp nập.
Từng nha dịch gõ cửa từng nhà cho họ đèn, hoa và các loại đồ trang trí, đan dược.
Rất nhiều người mới vào thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong một cái tửu lâu, có mấy võ lâm hào khách đang thưởng thức rượu ngon, nhìn thấy nhiều nha dịch đi lại, nhà nhà giăng đèn kết hoa, không khỏi nghi hoặc hỏi:
"Chưởng quỹ? Thành Yến Đô hôm nay có chuyện gì vậy? Chưa tới ngày tết sao lại làm rầm rộ kiểu này?"
"Khách quan, ngài có điều không biết."
Chưởng quỹ tửu lâu kia nói:
"Hôm nay là Tam thiếu chủ của Dương gia trở về, hắn ở trong học viện Thiên Vị học tập, hiện đã tấn chức đạt tới cảnh giới đoạt mệnh, được phong làm đệ tử tinh anh, Thánh Tổ hoàng triều hạ chỉ khen ngợi! Hôm nay trở về nhà, Dương gia đương nhiên phải giăng đèn kết hoa, thông báo cho từng nhà, tối hôm nay họ tổ chức đại yến mới tất cả các đại hào môn thế gia... Không, là mở tiệc chiêu đãi quần thần."
Hóa ra các đại hào môn thế gia ở thành Yến Đô đã trở thành thần tử của họ.
Chưởng quỹ kia biết mình nói sai nên sửa ngay lập tức.
"Dương gia có một Tam thiếu chủ làm chỗ dựa, hình như khí thế quá thịnh."
Trong mắt một hào khách giang hồ bắn ra quang mang, thấy chưởng quỹ rời đi, hắn sử dụng chân khí nói chuyện với người bên cạnh.
Đám hào khách giang hồ này khí tức thâm hậu vô cùng, tuy không mang theo binh khí, thế nhưng đôi tay thô to, ẩn chứa lực lượng cuồng bạo.
"Đúng vậy, cảnh giới Đoạt Mệnh ở cái nơi thôn dã này chính là thần nhân, nhưng mà ở Xuân Thu môn chúng ta cũng không tính là cái gì. Thế nhưng thân phận đệ tử tinh anh ở học viện Thiên Vị không phải chuyện đùa. Xuân Thu môn chúng ta vẫn không thể so sánh với học viện Thiên Vị được."
Lại một hào khách giang hồ nói.
Tên hào khách giang hồ kia là một người trung niên, vóc người cân đối, có phong độ của người trí thức, giống như một thư sinh, trên người hắn không có binh khí.
Nhưng thực ra, bởi vì hiện giờ thành Yến Đô kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, phàm là người mang theo binh khí là phải báo danh, ai phản kháng sẽ bắt lại.
Việc này ảnh hưởng tới sinh hoạt của đám giang hồ.
Hào khách giang hồ chẳng qua chỉ là những người có tu vi khí công tầng 4, cao nhất cũng chỉ là tầng 5, tầng 6, làm việc vặt ở trên giang hồ kiếm cơm mà thôi. Đâu phải là đối thủ của Dương gia quân tinh nhuệ.
Dương gia quân trải qua bồi dưỡng, hiện giờ cao thủ xuất hiện lớp lớp.
"Đừng lo, chúng ta không thể chống lại Dương Kỳ, chỉ hỏi thăm tin tức mà thôi, Xuân Thu môn chúng ta đã có mấy đệ tử mất tích ở trong thành Yến Đô. Chúng ta đã điều tra được một số dấu vết cho thấy, họ rất có khả năng đã bị Dương gia hạ độc thủ. Nếu lần này Dương Kỳ trở về, vậy thì vô cùng tốt, Liệt thiếu gia sẽ đích thân đến đây, hỏi thăm hắn vài chuyện. Một cái Dương gia nho nhỏ dám động thủ với người của Xuân Thu môn chúng ta, quả thực là muốn chết, cho dù có học viện Thiên Vị làm chỗ dựa, thì nước xa cũng không cứu được lửa gần."
Một đệ tử trẻ tuổi nói.
Nhóm hào khách giang hồ này có bốn năm người, đều là đệ tử Xuân Thu môn, tu vi của họ vô cùng cao thâm, hầu như người nào cũng có tu vi Khí Tông, cao thủ danh chấn một phương, chỉ giả trang thành hào khách giang hồ mà thôi.
"Đã như vậy, phát tín hiệu thông báo cho Liệt thiếu gia, nói khuya hôm nay Dương gia tổ chức đại yến chiêu đãi quần thần, Dương Kỳ cũng tham gia."
Đột nhiên, một hào khách đứng lên nói.
Chỉ chốc lát sau, ở ngoài thành có một con diều hâu phóng lên cao, bay về phía xa.
Cùng lúc đó, trong rừng rậm ngoài thành có vô số chim tước, dã thú đều rơi xuống mặt đất, thân hình đen kịt, trúng kịch độc mà chết.
Trong rừng rậm có một đám mây di chuyển, đám mây này đi tới đâu, cây cỏ héo rũ mà chết tới đó.
Ngay cả Độc Xà cũng chịu đựng không nổi, phải chui vào trong lòng đất mà cũng không tránh khỏi tử vong, đám mây này lan vào trong lòng đất, khiến cho mặt đất đen kịt, trông giống như ở trong đầm lầy.
Trong đám mây này có người.
Là một hắc y cao thủ, họ tập trung lại với nhau, không sợ khí độc bởi vì họ chính là người tán phát khí độc này.
"Đã nghe rõ ràng chưa? Dương Kỳ kia từ học viện Thiên Vị trở về? Đây đúng là thời cơ tốt để chúng ta ra tay, chúng ta sở dĩ không ra tay cũng bởi vì người này ở trong học viện Thiên Vị học tập, không diệt cỏ tận gốc kiểu gì hắn cũng quay lại trả thù."
Một người áo đen nói.
"Ảnh Độc môn chúng ta tổn thất không ít người ở thành Yến Đô."
Lại một người áo đen nói:
"Họ đều bị Dương gia giết, một tên địa chủ mà cũng dám đối kháng với Ảnh Độc môn chúng ta? Quả thực là buồn cười, hôm nay không diệt toàn gia của bọn họ, chúng ta làm sao có thể giữ vững được uy nghiêm của Ảnh Độc môn?"
"Dương Kỳ là đệ tử của học viện Thiên Vị, chúng ta giết hắn không sợ học viện Thiên Vị nổi giận hay sao?"
"Hừ, học viện Thiên Vị có thể hoành hành ở trên toàn bộ đại lục sao? Ảnh Độc môn chúng ta là đại môn phái ở phương tây, học viện Thiên Vị nhiều chỉ có thể xưng bá ở đại lục Phong Nhiêu mà thôi. Hơn nữa, Ảnh Độc môn chúng ta giống như một cái bóng, biến mất trong bóng tối, học viện Thiên Vị trả thù chúng ta không biết chạy hay sao?"
"Sớm biết như vậy chúng ta nên diệt Dương gia từ trước."
"Vậy cũng không ổn lắm, chúng ta coi trọng gì đám thổ hào địa phương này, nếu có thể ở trước mặt đám hào môn thế gia đánh chết Dương Kỳ mới tạo thành hiệu quả khiến cho lòng người kinh sợ. Nếu không họ biết Dương gia có một đệ tử ở học viện Thiên Vị, chưa chắc sẽ thần phục chúng ta. Chúng ta muốn tài nguyên của cả thành Yến Đô, chứ không phải một tòa thành trống không."
"Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, trảm thảo trừ căn mới là vương đạo, buổi tối nay chính là ngày Dương gia diệt vong, vui quá hóa buồn! Hiện giờ Dương gia còn đang hưng phấn, buổi tối... có trò hay để xem rồi."
Xung quanh thành Yến Đô đã xuất hiện vô số âm mưu, vô số nghị luận, tất cả chỉ vì Dương Kỳ.
Rất nhiều hào môn thế gia hiện đã trở thành thần tử của Dương gia, biết Dương Kỳ trở về, tâm tình mỗi người đều khác nhau, nhưng bọn họ không một ai dám không tới dự tiệc.
Màn đêm buông xuống, đường phố rực rỡ đèn hoa, náo nhiệt vô cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn, ai nấy đều có cảm giác thái bình thịnh thế.
Lúc này, ở trước vương cung của Dương Chiến ngựa xe như nước, các đại hào môn quý tộc mang theo gia quyến tới dự tiệc, đồng thời chiêm ngưỡng "Thần nhân" Dương Kỳ của Dương gia.
Ở địa phương nhỏ như thành Yến Đô, cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh có thể gọi là Thần nhân
Có gia tộc tu luyện mấy đời chưa nhìn thấy cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh.
Quảng trường phía trước vương cung nhộn nhịp vô cùng, có một số bàn tiệc nhỏ được mở, tiếng ca bay xa. Dương Chiến đứng nhìn tất cả mọi người, trong lòng hào khí vô cùng.
Quyền lực của thành Yến Đô đối với đại lục Phong Nhiêu mà nói chẳng là cái gì cả, chẳng qua đối với một mảnh đất có phạm vi mấy ngàn dặm mà nói, Dương Chiến đã là thổ hoàng đế.
Dương Kỳ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Dương Chiến, trả lời đám hào môn quý tộc, trông hắn vô cùng lão luyện, không giống một tên bại gia tử một nam trước.
Chỉ là một năm, cái tên bại gia tử đã trở thành thần nhân.
"Đây là Dương Kỳ, quả nhiên khí tức oai nghiêm, thâm sâu khôn lường, mỗi một động tác đều hợp với thiên đạo."
Một số nguyên lão Khí Tông của các thế gia khiếp sợ.
"Các vị."
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Dương Chiến đứng dậy nói to: "Hôm nay là ngày con ta ở học viện Thiên Vị trở về, cho nên mời quần thần tới đây cùng vui, không say không về."
"Chúc mừng vương thượng!"
Đám thần tử phía dưới đồng thanh nói
Đám nguyên lão Dương gia nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều kính nể vô cùng, đám đệ tử trẻ tuổi thì nhiệt huyết soi trào, họ muốn giống Dương Kỳ, tạo nên một sự nghiệp lớn.
"Ha ha ha, ha ha ha...."
Chỉ trong nháy mắt, quần thần ùa tới chúc mừng, nhưng đột nhiên có tiếng cười từ xa truyền đến.
Mọi người nhất thời thất kinh, nhìn về phía xa xa.
Vù vù vù...
Vô số thanh âm phá không từ trên bầu trời truyền tới, có mấy bóng người như sao rơi đáp xuống quảng trường, khí tức khổng lồ tỏa ra khiến cho người ngã ngựa đổ, rất nhiều bàn tiệc bị hất tung.
Yến hội lập tức rối loạn.
"Có địch tập kích!"
Đám thị vệ Dương gia nhào lên.
"Một đám rơm rác, chỉ có một đám tư binh nông thôn mà dám ở nơi này xưng vương? Học theo cách hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần, quả thực là vượn đội mũ người, không ra thể thống gì cả."
Nhóm người này tổng cộng có sáu bảy người, một người trong đó mặc y phục màu vàng, giống như ngọn lửa đang cháy, thần thái cao ngạo như khâm sai đại thần đi tới một huyện thành nhỏ, nhìn đám hương dân ngu muội vô tri.
"Dừng tay."
Dương Kỳ đột nhiên quát một tiếng, đám thị vệ Dương gia đều ngừng lại. Hắn đứng dậy, đi lên một bước, người phía trước lập tức nhường đường, giống như trên người hắn có một loại ma lực.
"Các ngươi là ai? Hôm nay Dương gia ta mở tiệc chiêu đãi mọi người, nhưng đâu có mời các ngươi?"
Dương Kỳ đánh giá đám người này, lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.
"Ngươi chính là Dương Kỳ? Đệ tử tinh anh của học viện Thiên Vị? Trông không được tốt lắm."
Thanh niên mặc y phục màu vàng nhìn Dương Kỳ, thần sắc vẫn cao ngạo vô cùng:
"Ta chính là Liệt thiếu gia của Xuân Thu Môn. Lần này tới thành Yến Đô là để điều tra rõ một việc, trước đây không lâu có mấy đệ tử của Xuân Thu môn chúng ta tới thành Yến Đô bị mất tích, chúng ta điều tra rất lâu, các dấu hiệu đều cho thấy Dương gia các ngươi không thoát khỏi liên quan. Hôm nay đi tới nơi này, là phụng mệnh trưởng lão của Xuân Thu môn chúng ta, bắt gia chủ Dương gia các ngươi hỏi tội. Vừa lúc ngươi cũng ở đây, tốt nhất là nên đi cùng đi."
← Ch. 0123 | Ch. 0125 → |