← Ch.0210 | Ch.0212 → |
Mặt trời chói chang như lò lửa, lửa cháy tan kim.
Trên đường của Mông thành người đi lại tấp nập, rất nhiều cao thủ tiến vào trong thành, "Vạn Pháp hội" vẫn làm ăn rất thịnh vượng.
"Đội trưởng, ba ngày đã qua, không biết cao thủ Đoạt Mệnh lần 9 kia có trở lại hay không?"
Mấy tên tuần tra đang bàn tán với nhau:
"Người nọ ra tay thật hào phóng, đưa ngay ra yêu hạch của ác ma cường giả Đoạt Mệnh, không biết muốn làm ăn gì với Vạn Pháp hội chúng ta?"
"Hừ! Người này chắc chắn sẽ không tới đâu."
Trong lòng đội trưởng kia hiểu rõ, cho nên nở cười nhạt: N "Tốt nhất các ngươi không nên hỏi nhiều, biết nhiều đối với các ngươi không có lợi, từ nay về sau coi như là người nọ chưa từng xuất hiện."
"Da, da, da...."
Mấy người xung quanh thấy đội trưởng nói như vậy, lập tức cúi đầu vâng dạ.
"Ừ, nghe lời là tốt, Vạn Pháp hội chúng ta thích nhất là người biết nghe lời." Đội trưởng này gật đầu, hết sức hài lòng.
"Đội....... Đội trưởng...." Đột nhiên, có một người kêu lên.
"Chuyện gì, sao kêu to như vậy?"
Đội trưởng kia bị giật mình, nhất thời tức giận, thiếu chút tát cho người kia một cái, thế nhưng người kia vẫn tiếp tục nói:
"Người nhìn kìa, đây chẳng phải là cao thủ ba ngày trước vừa đến hay sao?"
Đội trưởng lập tức đưa mắt nhìn sang, khi nhìn thấy Dương Kỳ thì cảm thấy sợ hãi.
"Điều này, ..." Tên đội trưởng sợ hãi nói không ra lời, sau đó bên tai vang lên một thanh âm:
"Ba ngày trước ta đã đặt cọc tiền, hôm nay tới lấy tin tức, ngươi nhanh chóng dẫn đường cho ta."
Dương Kỳ thản nhiên nói.
"Chờ.... Chờ một chút..." Đội trưởng này kinh hoảng một hồi, sau đó cố gắng trấn định tinh thần, nói: "Ngài chờ một chút, tôi đi báo lại cho phó hội trưởng."
"Không cần, ta tự mình đi tìm hắn." Dương Kỳ lập tức đi vào bên trong.
"Ngươi không thể đi vào." Đội trưởng vội vàng nói: "Ta phải thông báo trước đã.... A!"
Hắn còn chưa nói xong thì trước ngực xuất hiện một lô máu, một cây trường mẫu chân khí không biết từ lúc nào xuyên thủng trái tim hắn.
"Ngươi giết ta..." "Dám cản ta, không biết sống chết!"
Minh Thần Chi Mâu của Dương Kỳ rung lên, thân hình tên đội trưởng này nổ tung, vụ nổ này kinh động tất cả mọi người, khiến cho Mông thành chấn động.
"Giết người rồi!"
"Người nọ là ai? Sao lại dám ở đây giết người? Giết đội trưởng của Vạn Pháp hội à? Hắn muốn làm gì? Mau chóng thông báo cho mọi người!"
"Cho dù là Truyền Kỳ cũng không thể tùy tiện gây sự ở Mông thành, hắn giết người lung tung như vậy, chẳng lẽ không sợ chết?"
"Là tới trả thù."
"Lẽ nào hắn muốn đối kháng với toàn bộ Vạn Pháp hội?"
"Vạn Pháp hội thế lực to lớn, lớn đến kinh người, hắn không thể nào là đối thủ của họ đâu."
"Chúng ta nhìn xem...".
Rất nhiều người qua đường thấy cảnh tượng này đều bu lại xung quanh, thậm chí một số cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh cũng âm thầm kinh ngạc.
"Có địch tập kích!"
Khi Dương Kỳ đánh chết tên đội trưởng, người của Vạn Pháp hội cũng phản ứng cực nhanh, rất nhiều người hét lớn, đao kiếm ra khỏi vỏ, từng bóng người từ bên trong Vạn Pháp hội bay ra, tổng cộng có khoảng 8, 9 cao thủ cường giả Đoạt Mệnh, chúng dàn hàng ngang phía trước ngăn cản Dương Kỳ nói:
"Mau bỏ vũ khí xuống bó tay chịu trói, ngươi giết người trong Vạn Pháp hội, tội không thể tha."
Một cao thủ Đoạt Mệnh lần 3 điên cuồng hét lớn.
"Ba ngày trước ta đã đến Vạn Pháp hội các người đưa tiền đặt cọc, muốn mua tất cả tin tức về Ảnh Độc môn, nhưng mà Vạn Pháp hội các ngươi lại đem tin tức
của ta bán cho họ, bảo họ phải cao thủ tới giết ta. Hôm nay ta đến đây chính là C. muốn các ngươi nói một câu rõ ràng."
Dương Kỳ hét lớn, mọi người xung quanh đương nhiên có thể nghe rõ.
"Cái gì? Vạn Pháp hội bán tin tức của người mua?"
"Điều này đúng là không nên, làm ăn thế này còn ai tin tưởng nữa?"
Rất nhiều người xung quanh đều bàn tán, họ vừa xem náo nhiệt vừa chỉ trích.
"Nói bậy, ai bảo người nói xấu chúng ta? Ngươi có chứng cứ gì khi nói Vạn Pháp hội chúng ta thu tiền đặt cọc của người rồi thông báo cho Ảnh Độc môn? Nhân chứng, vật chứng đầu? Lấy ra đi."
Lại một cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh nói:
"Trước tiên cứ bắt người xem có phải tà ma ngoại đạo xúi ngươi tới nói xấu Vạn Pháp hội chúng ta hay không?"
"Chứng cứ? Việc mà ta muốn làm đều không cần chứng cứ, hôm nay ta tới đòi công đạo chỉ có một mục đích duy nhất là giết toàn bộ các ngươi, khiến cho Vạn Pháp hội các ngươi hoàn toàn biến mất trong thiên địa!"
Dương Kỳ cười ha hả, trường mẫu đột nhiên bắn ra ngoài.
Trường mẫu kinh thiên, như bạch hồng quán nhật, tốc độ nhanh tới mức không kịp nhìn!
Chỉ thấy một vệt sáng lóe lên, một vết rách không gian xuất hiện, như một vì sao rơi, đâm rách bầu trời đen kịt.
Bụp!
Dương Kỳ một mẫu đâm thủng người của tên cao thủ vừa nói, máu tươi bắn ra bốn phía.
Sau đó, mẫu ảnh của Dương Kỳ chợt lóe, bảy tám cái đầu lâu đồng loạt bay lên trời, máu tươi từ lồng ngực của họ phun ra cao tới 10 trượng, quả thực là một muồng ánh sáng màu máu.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát lớn từ phía xa truyền lại, hai luồng khí tức cường đại phủ xuống, đây chính là phó hội trưởng và hội trưởng của Vạn Pháp hội.
Phó hội trưởng nhìn thấy Dương Kỳ thì biến sắc, sau đó nhìn thấy đám cao thủ Đoạt Mệnh của mình bị giết, hai mắt đỏ như máu, hét lớn:
"Cái tên ác ma nhà ngươi!"
"Phó hội trưởng, ba ngày trước các ngươi đem bí mật của ta bán cho Ảnh Độc môn, khiến cho cao thủ Ảnh Độc môn đuổi đến giết ta, rốt cục ai mới là ác ma?".
Dương Kỳ nói.
"Ngươi nói cái gì? Ta không rõ, ta cũng chưa từng nhìn thấy ngươi." - Phó hội trưởng xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên lớn tiếng kêu gọi:
"Các vị, đây là ác ma tới Vạn Pháp hội ta cố ý giết người, tôi không thể tha, mọi người hãy hợp nhau tấn công, bằng không trong Mông thành này kiểu gì cũng có một trường mưa máu gió tanh."
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã vậy thì sau khi giết các ngươi, ta sẽ tới diện tổng hội của Vạn Pháp hội."
Trường mẫu của Dương Kỳ dựng lên.
"Yêu nghiệt!"
Đột nhiên, một tia sét từ trên bầu trời đánh xuống, khiến cho Mông thành chấn động, một cái bóng người từ trên bầu trời bao phủ con đường của Vạn Pháp hội.
Khí tức cường đại khiến cho rất nhiều vậy xem lui về phía sau, trong lòng họ vô cùng sợ hãi, một số cường giả Đoạt Mệnh điên cuồng hét lớn:
"Truyền Kỳ! Là lão tổ cấp bậc Truyền Kỳ xuất hiện, chủ nhân của Mông thành, lão tổ Mông Thú."
Có một số người sinh sống lâu năm trong Mông thành nhận ra, bóng người cao lớn kia chính là lão Mông Thú của tổ Mông thành.
Người này thống trị Mông thành gần một ngàn năm, mấy vạn dặm khổng lồ xung quan Mông thành đều bị hắn thống trị.
Lão tổ Mông Thú một xuất hiện, khiến cho con đường này lặng ngắt như tờ, tất cả im phăng phắc, sau đó có rất nhiều đội binh sĩ từ đàng xa chạy tới, nghiêm mật vây giáp.
Cùng lúc đó, vô số cột ánh sáng ở bốn phía của Mông thành hiện lên, tạo thành một cái lồng 5 màu trên bầu trời.
Một cái đại trận chậm rãi xuất hiện.
Ô
Dương Kỳ có thể bố trí ở thành Yến Đô một trận pháp, Mông thành này là thượng cổ danh thành, đương nhiên có trận pháp.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Lão tổ Mông Thú đáp xuống, dùng thanh âm vô cùng uy nghiêm hỏi: "Vì sao lại giết người, mau nói cho ta biết?"
"Thành chủ, ta muốn mua tin tức ở Vạn Pháp hội, nhưng lại bị họ mang tin tức của mình ra bán."
Dương Kỳ nói: "Do đó ta bị Ảnh Độc môn truy sát, bây giờ tới đây đòi lại công đạo."
"Phì!" Tên phó hội trưởng kia nói: "Ta đầu có nhận ra ngươi, cũng không biết người đang nói cái gì."
"Mông thành chủ xin chủ trì công đạo, ngài tự đã có quy định, phàm là người tự ý giết chóc trong Mông thành sẽ lập tức bị chém giết!"
Hội trưởng kia chậm rãi nhìn Dương Kỳ, nói:
"Người này khiêu chiến uy nghiêm của ngài, tội không thể tha, hơn nữa còn giết rất nhiều cao thủ của Vạn Pháp hội ta, không chết sao có thể khiến dân chúng hả giận."
"Ù."
Lão tổ Mông Thú quay sang nhìn Dương Kỳ nói:
"Ta mặc kệ ngươi có lý do gì, tự ý giết người trong Mông thành là đáng chết vạn lần, cho dù Vạn Pháp hội lừa dối ngươi, ngươi cũng phải tới Phủ thành chủ đánh trống kêu oan, để bản tọa chủ trì công đạo. Giết người một cách lung tung chính là vi phạm quy định, bản tọa là chủ nhân của Mông thành, tất cả mọi việc đều do bản tọa cân nhắc quyết định. Hiện giờ bản tọa cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là bó tay chịu trói, bản tọa sẽ tự mình thẩm vấn ngươi, phân rõ trắng đen, thứ hai là trực tiếp bị bản tọa đánh chết."
Nói xong, lão tổ Mông Thú chắp hai tay sau lưng nhìn Dương Kỳ, đợi hắn lựa chọn.
Mông thành cấm pháp đã mở ra, bất cứ người nào cũng không trốn được, dựa vào Mông thành cấm pháp, cho dù là cao thủ Truyền Kỳ cũng không phải đối của lão tổ Mông Thú, cho nên hắn vô cùng tin tưởng mình có thể trấn áp đối phương.
"Bản tọa đếm ba tiếng, một...."
Lão tổ Mông Thú tiếp tục nói.
Vu!
Dương Kỳ cũng không trả lời mà tung đâm tới.
Một mẫu ám sát này xuất hiện khiến cho thiên địa biến sắc, toàn bộ Mông thành xuất hiện một ánh sáng hoàng hôn, sau đó có một bản nhạc vang lên, đó là các vị thần tấu lên bản nhạc hoàng hôn ngày diệt vong.
Lão tổ Mông Thú biến sắc, hắn nhe răng cười vươn tay tóm lấy mũi mẫu.
Thế nhưng khi bàn tay của hắn tóm vào mũi mẫu, Minh Thần Chị Mâu xuyên qua bàn tay hắn như xuyên qua đậu hũ, phá tan chân khí hộ thân của hắn, đầm thẳng vào yết hầu.
Trường mẫu của Dương Kỳ chấn động, nhất thời cái đầu của lão tổ Mông Thú bay lên, trong mắt lão xuất hiện sự kinh ngạc, lão nằm mơ cũng không ngờ rằng mình bị một mẫu giết chết.
Cái đầu bay lên, cột máu tận trời.
Dương Kỳ trở tay một cái, thân hình của lão tổ Mông Thú nổ tung, máu tươi khổng lồ nhiễm độ đường phố, khắp nơi đều là máu thịt.
Một cái đầu lâu lơ lửng giữa không trung.
"Ngươi cho rằng mình là chủ nhân của Mông thành thì là pháp luật? Ta giải thích với người một câu chính là nể mặt người, vậy mà người còn lên mặt, Truyền Kỳ thì thế nào? Truyền Kỳ cũng sẽ bị ta giết!"
Trường mẫu của Dương Kỳ giống như một bóng pha đâm rách bầu trời.
Lão tổ Mông Thú là cao thủ Truyền Kỳ biến thứ nhất Huyết Phách biến, tuy rằng thân thể đã nổ tung, thế nhưng linh hồn vẫn còn, hắn nói một cách khó khăn:
"Ngươi, ngươi dám giết ta."
"Nói nhảm! Ngươi là cái thá gì." Dương Kỳ vung tay, cái đầu này nổ tung, Mông thành chấn động.
Lão tổ Mông Thú đã hoàn toàn ngã xuống, chỉ trong thời gian hai ba câu, một cao thủ Truyền Kỳ cứ như vậy bị đánh chết tại chỗ, tới cũng nhanh mà chết còn nhanh hơn.
"Phó hội trưởng, hội trưởng, tới lượt ta bàn chuyện với các ngươi rồi đúng không?"
Sau khi giết lão tổ Mông Thú, Dương Kỳ thản nhiên nói với những người còn
lại.
← Ch. 0210 | Ch. 0212 → |