Vay nóng Tima

Truyện:Thánh Vương - Chương 0103

Thánh Vương
Trọn bộ 1602 chương
Chương 0103: Oan gia ngõ hẹp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1602)

Siêu sale Lazada


"Được rồi, mở cửa nhỏ ra đi, ta muốn vào trong."

Bách Hoa thánh nữ phất tay một cái.

"Dạ!"

Thủ lĩnh cự nhân không dám cãi lại mệnh lệnh của nàng, lấy ra một cái chìa khóa, cắm vào trong lỗ khóa.

Đúng lúc này, từ phía xa xa có một cái cầu vồng bay tới, đáp xuống trên biển mây cách Bách Hoa thánh nữ không xa.

Cái cầu vồng kia biến mất, có một lão giả tóc bạc hiện ra, trông giống như Dương Tỉnh Sư, nhưng khí tức cường đại hơn Dương Tỉnh Sư không biết bao nhiêu lần.

Chỉ tính cái cầu vồng kia thôi, nó cũng cường đại hơn cảnh giới Đoạt Mệnh không biết bao nhiêu lần.

Hiện giờ Dương Kỳ còn lâu mới là đối thủ.

Thế nhưng, làm cho Dương Kỳ khiếp sợ không phải lão giả này, mà chính là người đi bên cạnh lão, đây là một nữ tử phong tư tuyệt đại, mặc quần áo màu xanh ngọc.

Vân Hải Lam.

Không phải oan gia không gặp gỡ.

Có thể nói là oan gia ngõ hẹp.

Hai câu này lóe lên trong đầu Dương Kỳ.

Cùng lúc đó, Vân Hải Lam cũng phát hiện ra hắn, ánh mắt hai người chạm vào nhau tóe lửa.

"Trưởng lão Thần Ưng, vì sao ngươi tới Tiểu Càn Khôn Giới mà còn dẫn theo một nữ đệ tử?"

Bách Hoa thánh nữ nhìn thấy lão giả này, sắc mặt hơi biến hóa hỏi.

"Nữ đệ tử này tư chất siêu quần, ta được người khác nhờ dẫn tới Tiểu Càn Khôn Giới tìm kiếm mấy vị lão nhân, xem có thể bái sư hay không."

Trưởng lão Thần Ưng dừng chân, nhìn Bách Hoa thánh nữ nói:

"Bách Hoa thánh nữ, tu vi của ngươi cũng tiến bộ nhanh đấy chứ. Lúc nào đột phá tới truyền kỳ? Để cho lão phu nhìn xem?"

Trưởng lão Thần Ưng mới gặp Bách Hoa thánh nữ đã bộc lộ sự không thích, trong giọng nói mang theo sự châm chích.

"Hừ!"

Bách Hoa thánh nữ sắc mặt hơi biến, nói:

"Ta đương nhiên tấn chức cảnh giới Truyền Kỳ sớm hơn ngươi, đại trưởng lão Thần Ưng, ngươi đạt thành công đoạt mệnh 9 lần từ hơn trăm năm trước, cả đời này không còn hi vọng đột phá nữa đâu."

"Ha ha."

Trưởng lão Thần Ưng cười ha hả:

"Bách Hoa thánh nữ, vậy thì ngươi nhầm rồi, ta có Thái tử trợ giúp cho một hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền, đã sớm kích phát toàn bộ sinh cơ, vài hôm nữa sẽ phản lão hoàn đồng, một lần nữa tái tạo thân thể, việc tiến vào cảnh giới Truyền Kỳ như ván đã đóng thuyền, còn ngươi thì còn phải đợi lâu nữa, một khi quá lâu cũng sẽ ở vào tình trạng tuổi già sức yếu như ta bây giờ mà thôi."

"Sinh Mệnh Chi Tuyền!"

Bách Hoa thánh nữ cả kinh:

"Thái tử có thể cho ngươi thứ quý trọng như vậy, hơn nữa lại cả một hồ lô, ngươi đã cho hắn cái gì?"

"Đương nhiên là nói mấy câu tốt trước mặt một vị lão nhân, khiến cho vị lão nhân đó nhận nữ đệ tử này làm đồ đệ, hơn nữa ta đã trở thành người bảo hộ cho Thái tử hội, việc Thái tử cho ta thứ tốt cũng là bình thường."

Trưởng lão Thần Ưng cười nói.

"Ngươi là đại trưởng lão mà lại đi ôm cái chân thối của Thái Tử hội, vậy mà lại còn không biết xấu hổ đem ra ngoài khoe khoang?"

Bách Hoa thánh nữ khinh thường nói:

"Thái Tử hội là tổ chức do đám đệ tử thành lập, kết bè kết cánh, trưởng lão chúng ta từ trước đến nay không được tham gia."

"Có thiên hạ là có người ở, học viện Thiên Vị cũng như vậy."

Trưởng lão Thần Ưng nói:

"Thái tử kỳ tài ngút trời, là con ưng của trời, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, nhất định sau này hắn có thể trở thành người đứng đầu học viện Thiên Vị, ta trợ giúp Thái tử có gì là sai?"

"Khẩu khí thật lớn, lại dám có dã tâm đứng đầu học viện Thiên Vị."

Bách Hoa thánh nữ châm chọc nói.

"Được rồi, ta không thèm nói với ngươi, ta đi tìm mấy vị lão nhân xin thu nữ đệ tử này làm đồ đệ đây."

Đại trưởng lão Thần Ưng vung tay áo.

"Dương Kỳ, ngươi tới đây, ta có lời muốn nói với ngươi?"

Đột nhiên, Vân Hải Lam mở miệng, bay tới một nơi khác trên biển mây, giống như đang đợi Dương Kỳ bay tới.

Dương Kỳ liếc mắt nhìn Dương Kỳ, sau đó cắn răng đi tới chỗ Vân Hải Lam, đứng cách nàng ta khoảng 3 trượng, nói:

"Vân Hải Lam, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp, ở Thánh Học đường gặp ngươi, bây giờ đi tới hạch tâm của học viện Thiên Vị, Tiểu Càn Khôn Giới cũng gặp ngươi, có chuyện gì ngươi cứ nói đi, đừng nên làm mất thời gian của ta."

"Oan gia ngõ hẹp?"

Vân Hải Lam vuốt tóc, hơi thở như lan, khí tức tỏa ra như hương xạ, khiến cho người khác như mê như say.

Hiện tại Vân Hải Lam ngày một thần bí hơn, giơ tay nhấc chân cũng toát lên phong tư tuyệt đại, có một loại khí tức của thần nữ, cũng không biết do huyết mạch Hải thần thức tỉnh, hay là được lợi ích từ Thái tử.

"Dương Kỳ, chắc là ngươi cũng biết hiện giờ ta được Thái tử ưu ái, toàn lực bồi dưỡng. Thái Tử hội là một hội lớn, nắm đại quyền trong học viện, thậm chí cả đại lục Phong Nhiêu, ngươi chiếm được một chút kỳ ngộ, đối với Thái Tử hội mà nói chỉ như thiêu thân lao đầu vào lửa, châu chấu đá xe."

Vân Hải Lam lạnh nhạt nói.

"Vậy thì thế nào? Ngươi cho rằng ta sẽ như ngươi thấy người sang bắt quàng làm họ, ta sợ ngươi sao? Lúc trước ngươi lừa ta, hiện giờ muốn ta thôi trả thù, không có khả năng."

Dương Kỳ trả lời một cách mỉa mai.

"Dương Kỳ, ta muốn tốt cho ngươi mà thôi."

Vân Hải Lam nói một cách nhẹ nhàng:

"Kỳ thực ta đã bỏ qua cho ngươi rồi, ngươi không biết sao? Nói cho ngươi biết, hiện giờ thành Yến Đô như thế nào, ta cũng nắm rõ như trong lòng bàn tay, phụ thân của ngươi Dương Chiến đã thành lập một tiểu triều đình, thành lập quốc gia, mơ ước thiên thu đại nghiệp, thế nhưng kết quả chỉ là công dã tràng mà thôi."

"Ngươi dám hạ thủ với gia tộc của ta, có tin ta giết ngươi ngay bây giờ hay không!"

Dương Kỳ cả giận nói, hắn đã hiểu sự uy hiếp trong giọng nói của Vân Hải Lam.

"Giết ta? Dương Kỳ, ngươi cho rằng ngươi chỉ bằng vào một chút khí công nhỏ nhoi của ngươi là có thể chống lại ta. Đánh bại Cốc Phần Tiên thì có thể đối phó ta? Nói thật cho ngươi biết, ngươi không tưởng tượng được tu vi khí công của ta hiện giờ đâu."

Trong mắt Vân Hải Lam toàn là sự kiêu ngạo, giống như có một sự tự tin vô địch:

"Cho dù cô cô Dương Tố Tố của ngươi đã đoạt mệnh lần 2 thành công, cũng không phải đối thủ của ta, ta có thể bóp chết ngươi từ trong trứng nước."

"Vậy thử một lần xem!"

Dương Kỳ bị Vân Hải Lam chọc cho nổi giận, nhưng mà hắn vẫn nín nhịn được, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn, trải qua nhiều tôi luyện, hắn đã sớm có thái độ vui giận không biểu hiện trên mặt:

"Vân Hải Lam, ta biết ánh mắt của ngươi rất cao, thế nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, trên cái thế giới này chỉ có lực lượng của bản thân mình mới là lực lượng thực sự, dựa vào lừa dối và âm mưu không thể nào thành công được đâu."

"Nói thật hay."

Giọng nói của Vân Hải Lam đã trở nên lạnh như băng:

"Đúng là dựa vào lực lượng của mình mới có thể thành công, cho nên ta cái gì ta cũng coi là quân cờ. Ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ nho nhỏ mà thôi, hiện giờ không còn tác dụng gì nữa, kiểu gì cũng bị ta bóp chết."

Đoán là nàng ta nhận thấy giọng nói hơi nặng, nên bắt đầu dịu đi một chút:

"Dương Kỳ, thực ra ngươi không nên giữ mai chuyện kia, chẳng phải chỉ có một viên Phục Long đan thôi hay sao? Ta có thể bồi thường cho ngươi gấp trăm ngàn lần, đương nhiên ngươi phải làm việc cho ta, một lần nữa đầu nhập dưới trướng của ta. Như vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên hay sao? Sau này Thái Tử hội không tìm ngươi gây phiền phức, hơn nữa phụ thân của ngươi và thành Yến Đô cũng được bảo đảm, chí ít cũng sẽ không người chết gia tộc diệt vong."

"Vân Hải Lam, ngươi càng uy hiếp ta, thì lại khiến cho ta khinh thường ngươi hơi mà thôi, cho rằng ta mù hay sao."

Dương Kỳ nói sắc như đao kiếm:

"Ngươi muốn ta người chết gia tộc diệt vong, ta cũng muốn nhìn xem ta chết thế nào."

"Ngươi đã gian ngoan mất khôn, vậy cũng đừng trách ta. Ngươi cho rằng ngươi tập trung mấy tên cẩu bằng hữu của ngươi, nào là Lý Hạc, Lương Đông, Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi và gia tộc sau lưng họ là có thể thành lập thế lực cho mình hay sao? Đây là một truyện cười lớn đấy."

Giọng nói Vân Hải Lam đã bắt đầu trở nên cứng rắn:

"Bất cứ một người nào, một gia tộc nào trong Thái Tử hội cũng vượt qua ngươi rất nhiều, chỉ ví dụ cái tên Cốc Phần Tiên kia, gia tộc của hắn chính là huyết mạch do Cổ Đại Thánh lưu lại, chỉ dậm một chân cũng khiến khiến cho cả đại lục Phong Nhiêu run rẩy. Bọn họ mà ra tay, lúc nào cũng có thể làm mấy gia tộc tôm tép của bằng hữu ngươi tan tành, mấy ngày nay bọn họ muốn động thủ nhưng chỉ do ta cản lại mà thôi, ta muốn cho ngươi một cơ hội, khiến cho ngươi tỉnh ngộ, bảo ngươi thần phục ta, thế nhưng bây giờ ngươi cứ khăng khăng thì cũng không thể trách ta được."

"Ngươi dám động đến huynh đệ của ta, ta nhất định sẽ giết cả nhà của ngươi."

Trong lòng Dương Kỳ đã nổi sát ý:

"Làm nhục huynh đệ của ta cũng phải chết!"

"Sinh tử hai con đường đều do ngươi lựa chọn, chọn thần phục ta, ngươi sẽ không phải chứng kiến từng người thân bên cạnh chết đi. Dương Kỳ ơi Dương Kỳ, ngươi vẫn chưa biết thủ đoạn của ta đâu."

Vân Hải Lam nói:

"Hôm nay ngươi được Bách Hoa thánh nữ mang tới là muốn làm đồ đệ của mấy lão nhân đúng không, ta cho ngươi biết nếu như không thần phục ta, ta sẽ khiến cho ngươi không cách nào bái sư thành công đâu."

Vân Hải Lam nói.

"Phì!"

Dương Kỳ xì một tiếng khinh miệt:

"Ngươi cho rằng học viện Thiên Vị là do ngươi mở? Bám được vào một cái Thái Tử hội nho nhỏ mà tưởng rằng có thể hô phong hoán vũ? Thiên hạ làm gì có chuyện tiện nghi như vậy."

"Ếch ngồi đáy giếng."

Vân Hải Lam nói thêm bốn chữ, sau đó nhìn trưởng lão Thần Ưng nói:

"Đại trưởng lão, chúng ta vào đi thôi."

"Được."

Trưởng lão Thần Ưng cười ha ha, một cái cầu vồng hiện lên, mau chóng tiến vào cánh cửa nhỏ.

Bách Hoa thánh nữ thì hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo phía sau.

Trong lòng Dương Kỳ âm thầm tính toán, hắn biết hôm nay nói chuyện với Vân Hải Lam đã mang tới cho hắn một cái đao trên cổ, từ nay về sau nàng ta sẽ hạ tử thủ với mình và những người thân bên cạnh.

"Xem ra phải giết nàng ta như giết Sở Thiên Ca thôi, nàng ta mà còn sống ngày nào, chắc ta khó yên ngày đó."

Trong lòng Dương Kỳ đã thực sự động sát tâm.

Ông...

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Bách Hoa thánh nữ đã mang hắn vào trong Tiểu Càn Khôn Giới, trong đầu lập tức tỉnh táo.

Ánh mắt của hắn trở nên tinh tường, vô cùng tinh tường.

Vô số tia sáng từ trên trời chiều xuống, soi sáng toàn bộ không gian có chút âm u, chỉ nhìn vào tia sáng này thôi cũng khiến cho tâm linh người ta vô cùng sáng suốt, quả thực là sáng như gương.

"Đây là ánh sáng gì mà có thể rèn luyện thể xác và tinh thần?" Hắn kinh hãi nói.

Chỉ một tia sáng chiếu vào cơ thể đã tốt hơn ở trong Vương Đạo Khí Trận tu luyện gấp trăm lần.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1602)