← Ch.1515 | Ch.1517 → |
Lần này, là đại kiếp nạn sinh tử của Dương Kỳ.
Tu vi Dương Kỳ chống lại Chúa tể Kiếm Đạo là tự rước lấy nhục, cho dù là bây giờ thăng cấp tới 80 tỷ khắc độ tinh thần cũng không làm được chuyện gì. Nhưng dưới đủ loại cơ duyên, hắn lại thành công.
Nhưng trong khoảng khắc cuối cùng, Chúa tể Kiếm Đạo thi triển ra đạo tuyệt sát "Gia hương", một kiếm này muốn kéo hai người vào trong quê hương vĩnh hằng vô biên, cuối cùng Dương Kỳ hôn mê.
Hắn không biết mình chết hay sống? Hay là không chết không sống?
Loại cảnh giới này khiến hắn rất sợ hãi, giống như người ta ở trong ác mộng, không thể tỉnh lại, tâm linh hắn như bị đóng lại ở sâu trong thời không.
Sâu trong thời không này, không có gì cả.
Hắn dường như tỉnh táo lại, nhưng không nhìn thấy thú Cô Lỗ, không thấy được Thiên đường viễn cổ, không thấy được gì cả, điều này thật kỳ quái. Rốt cuộc là thế nào?
Sâu trong lòng hắn buồn bực, không nhìn thấy thân thể của mình, dường như mọi thứ đều biến mất, chỉ có tư duy viên mãn dao động.
Thân thể biến mất, chỉ có tư duy dao động, là cảnh giới gì?
"Chẳng lẽ ta tiến vào cảnh giới Phi tưởng phi phi tưởng?"
Đột nhiên, linh hồn Dương Kỳ bỗng lóe sáng, một chút linh quang đại đạo tàng.
Chỉ có cảnh giới Phi tưởng phi phi tưởng, đó là cảnh giới cao minh nhất, có thể làm biến mất mọi thứ, chỉ còn lại tư duy rất nhỏ, đó mới là vô địch chân chính. Khi người ta tiến vào cảnh giới này, mọi công kích đều không có hiệu quả. Người đã không còn ở thế giới vật chất, làm sao có thể dùng vật chất để công kích?
Trong lòng Dương Kỳ mừng rỡ.
Nhưng mà ngay sau đó hắn liền không mừng nổi, bởi vì hắn không biết làm sao trở lại thế giới sự thật. Không thể quay về, vậy mọi thứ đều là mộng ảo. Đây không phải là cảnh giới nửa bước Vô Vô. Nghe nói cảnh giới nửa bước Vô Vô là cảnh giới chuyển đổi tùy ý, mà không bị nhốt vĩnh viễn trong thế giới Phi tưởng phi phi tưởng.
Giết!
Nguyên thần ý niệm vững vàng của Dương Kỳ đột nhiên bùng phát ra một đòn mạnh nhất.
Đáng tiếc, không làm được gì. Bây giờ công kích nào của hắn đều vô dụng trong tư duy, bản thân hắn là một đoàn tư tưởng, làm sao có thể công kích được thế giới tư tưởng?
- Không thể nào, hẳn là có phương pháp ra ngoài.
Thần niệm Dương Kỳ bình tĩnh lại:
- Lấy tu vi của ta, lấy mệnh lệnh của ta, nhất định có thể nhìn ra được phía trước, quay về thế giới chân chính. Ngay cả Ngọc hiền giả, Chư thần ấn ký cũng không có cảm giác? Chỉ còn lại tư duy độc lập của ta, chỗ này, thú Cô Lỗ khẳng định không giúp được ta. Nhưng ta còn có một chiêu cuối cùng, tâm linh của ta có liên hệ kỳ diệu với Đại Mộ trong thế giới vật chất. Cảnh giới vô, lúc này càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn.
Dương Kỳ vận chuyển tư duy của mình, tưởng tượng mình biến thành một tòa Đại Mộ.
Đại Mộ này muốn rơi xuống, rớt xuống giới thế tục.
Ầm ầm!
Đại Mộ xoay tròn dữ dội, đột nhiên không biết đã bao lâu, Dương Kỳ dường như nhìn thấy ánh sáng và con dương. Hắn nhanh chóng lao về phía ánh sáng và con đường kia, sau tiếng nổ lớn, hắn quay về thế giới sự thật, người đang nằm trên hàng lang, xa xa là thần điện Thanh Đồng.
Lúc này, trong tay hắn là một thanh thần kiếm.
Bên trên thần kiếm, có dấu ấn của Chư thần ấn ký.
- Chẳng lẽ Chúa tể Kiếm Đạo đã chết?
Dương Kỳ vui mừng không thôi, nhìn thần kiếm, vù một cái bay ra đáp xuống trước thần điện Thanh Đồng, liền gặp được thú Cô Lỗ.
Thú Cô Lỗ gật đầu, phát ra giọng nói có ý nghĩa rõ ràng:
- Chúc mừng ngươi, vượt qua đại kiếp nạn sinh tử! Đây là một cửa cực kỳ nguy hiểm, ngươi lại có thể đi ra được từ trong thế giới tử vong kia.
- Gì chứ? Không phải ta vừa tiến vào cảnh giới Phi tưởng phi phi tưởng hay sao?
Dương Kỳ sửng sốt.
- Phải, cũng có thể nói không phải. Ngươi là bước đến bờ biên, tương đương tuyệt thế cao thủ đang thọc sâu vào cảnh giới nửa bước Vô Vô. Nhưng thực lực của ngươi vẫn quá yếu, không đủ khắc độ tinh thần, cho nên không thể đánh sâu thành công. Nhưng ngươi gặp may mắn, vậy mà còn không chết. Nên biết, mặc kệ là ai đánh sâu vào cảnh giới nửa bước Vô Vô không thành công, thì chỉ có con đường chết.
Thú Cô Lỗ phun ra bong bóng, bao bọc thần kiếm trong tay Dương Kỳ.
Thần kiếm dần dần khôi phục lại hình thể.
Lại trở về hình dạng Chúa tể Kiếm Đạo.
Oong...
Tiếng kim loại ngâm vang, Chúa tể Kiếm Đạo khôi phục lại, hắn mở ánh mắt như vạn kiếm xuyên tim, khí sắc bén tràn ra như thác lũ, kiếm khí dữ dội càn quét khắp nơi.
- Ta không chết? Không về tới quê nhà?
Chúa tể Kiếm Đạo vẫn còn mơ hồ.
- Chúa tể Kiếm Đạo, còn không quỳ bái!
Dương Kỳ hét lớn.
Rắc!
Tinh thần Chúa tể Kiếm Đạo chấn động, tư duy cực kỳ đau đớn, giống như gian khổ giãy giụa, nhưng thân thể hắn vẫn quỳ xuống:
- Tham kiến chủ nhân!
Hoàng kim vương tọa khổng lồ, lại sinh ra bên trong Chư thần ấn ký.
Chúa tể Kiếm Đạo cuối cùng không thoát khỏi Chư thần ấn ký trói buộc, lại xưng làm nô lệ.
- Ta vẫn không thoát khỏi trói buộc, chẳng lẽ đây là số mệnh?
Chúa tể Kiếm Đạo đau đớn nói:
- Không! Ta không cam lòng, ta không cam lòng.
Dương Kỳ lập tức cảm giác được sóng chấn động dữ dội, rất khó khăn khi giám sát tư duy của Chúa tể Kiếm Đạo! Dường như còn khó hơn cả quản lý 100 triệu Chí cao thần đỉnh.
Nhưng tu vi của hắn bây giờ tăng lên, trải qua đại kiếp nạn sinh tử lần này, tuy rằng khắc độ tinh thần không tăng lên rõ ràng, nhưng theo thời gian trôi đi, chỗ tốt sẽ dần dần thể hiện ra.
- Đúng thế, Chúa tể Kiếm Đạo, vận mệnh của ngươi chính là bị ta trói buộc. Ta hợp tác với ngươi, ngươi mặc kệ, còn muốn giết ta. Đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lần này ta sẽ nô dịch ngươi vĩnh hằng. Nhưng ngươi không cần nghĩ nhiều, lần này bị ta hàng phục, thân thể ngươi lây dính lực lượng Chư thần ấn ký, Thiên đường viễn cổ sẽ không tấn công ngươi, ngươi có thể đi ra ngoài nhìn Thần giới.
Dương Kỳ hét lớn.
- Sẽ không, ta sẽ không bị trói buộc.
Chúa tể Kiếm Đạo nhìn Dương Kỳ:
- Ta là Chúa tể Kiếm Đạo, năm đó ta thành công thoát khỏi trói buộc của Chư thần ấn ký, lần này ta cũng sẽ thoát được. Dương Kỳ, tốt nhất là ngươi giết ta, bằng không ta có thể nổi điên bất cứ lúc nào, chém giết đế quốc của ngươi.
- Không sao cả, ta sẽ giám sát ngươi hoàn toàn, ít nhất ở bên trong Thiên đường viễn cổ này, ngươi không thể hành động bừa bãi được. Hơn nữa ta đã biết mọi thứ bên trong tư duy của ngươi, kiếm đạo của ngươi, kinh nghiệm chiến đấu của ngươi, tất cả của ngươi, thậm chí tu vi của ngươi đều có thể cho ta sử dụng. Bây giờ ngươi biến lại thành thần kiếm, ta muốn mượn lực lượng cùng cảnh giới của ngươi, lấy được tài nguyên bên trong Thiên đường. Đi phòng đan dược, ta muốn xem năm đó Thiên đường viễn cổ cất giữ những đan dược gì.
Dương Kỳ chụp tới, ý niệm chỉ huy mạnh mẽ khiến cho thân thể Chúa tể Kiếm Đạo biến hóa, không dám gào thét, Chúa tể Kiếm Đạo liền biến thành trường kiếm, nằm trong tay Dương Kỳ.
- Được rồi, ngươi đã thành công, ta cũng lùi về. Nhớ kỹ, ngươi lại thiếu ta một cái ân tình.
Thân thể thú Cô Lỗ vừa chuỷen, liền biến mất tăm, qua lại tự nhiên như không ở bên trong Thiên đường viễn cổ này.
- Cô Lỗ đại nhân, chẳng lẽ ngài không muốn có được bảo tàng trong Thiên đường viễn cổ hay sao?
Dương Kỳ vội vàng nói.
- Không cần, dù là Chúa tể tự đến, cũng không có lực hấp dẫn gì với ta. Đến trình độ như ta, bảo bối gì cũng là phế vật, huống chi Thiên đường này sớm muộn gì cũng là của ngươi, nếu ta lấy bảo bối trong đó, còn không phải trả ân tình của ngươi hay sao?
Thú Cô Lỗ lại truyền lời ra.
Dương Kỳ lắc đầu, hiện giờ không nghĩ nhiều như thế, hắn phải dốc hết sức lấy được mọi thứ. Bây giờ hắn lấy được một ít bí mật từ thân thể Chúa tể Kiếm Đạo, đó là những nơi cất giữ đan dược ở Thiên đường viễn cổ.
Vù vù vù....
Với cảnh giới của hắn hiện giờ, nắm giữ Chư thần ấn ký càng thêm ảo diệu, căn bản không thể khiến Thiên đường viễn cổ đánh trả. Huống chi hắn tiếp xúc cảnh giới Phi tưởng phi phi tưởng, hơi động một chút là thân thể liền bắn ra ngoài.
Loại tốc độ này rất nhanh, sâu trong Thiên đường viễn cổ dù có tầng tầng lớp lớp, vô số huyền bí, nhưng Dương Kỳ không thăm dò, trực tiếp lao thẳng tới mục tiêu.
Mục tiêu của hắn bây giờ là nhà kho đan dược, lấy được đan dược do Chúa tể luyện chế, vận chuyển hết vào trong đế quốc của mình. Trong thời gian ngắn, thực lực của các huynh đệ tin cậy cùng những thần tử trung thành đều tăng mạnh, số mệnh sẽ gia tăng rất nhanh.
Muốn tăng số mệnh đế quốc, đầu tiên là tăng tu vi của người trong đế quốc, mà đan dược là lựa chọn tốt nhất.
Ầm ầm!
Dương Kỳ xuyên qua không biết bao nhiêu cung điện, có rất nhiều hơi thở Pháp bảo mạnh mẽ truyền ra, nhưng hắn không động tới. Trước tiên dùng đan dược tăng lên số mệnh, số mệnh nhiều lên, tu vi tăng lên, thậm chí hắn có thể dùng vận mệnh quốc gia mạnh mẽ áp chế Chúa tể Kiếm Đạo, khiến hắn hoàn toàn mất đi tư duy của mình, biến thành con rối.
Trên đường đi mà tham các Pháp bảo khác, đó là khỉ đi hái bắp, cuối cùng không lấy được gì.
Bụp!
Cuối cùng, Dương Kỳ đáp xuống trước thần diện giống như lò đan, trường kiếm trong tay chỉ ra, cửa thần điện lò đan mở rộng, rất nhiều bắn trả đều do Chúa tể Kiếm Đạo gánh chịu.
Cửa lớn vừa mở, Dương Kỳ bước vào, liền thấy được trên mặt đất trải một lớp cát vàng, giống như đi vào sa mạc.
- Đây là cái gì?
Dương Kỳ biết cát vàng trong này tuyệt đối không tầm thường, không khỏi cúi người nắm một nhúm cát vàng, dùng Mắt chúa quan sát. Mới phát hiện cát vàng này lại là những viên đan dược, phóng to mỗi một hạt cát vàng trong tay, lại nhìn thấy những tầng sương mù.
- Đây là Hằng sa niệm lực đan?
Dương Kỳ đột nhiên nhớ tới ghi chép xa xưa, đan dược giống như hạt cát, chỉ có Chúa tể vô thượng mới luyện chế ra được, là Hằng sa niệm lực đan. Mỗi một viên đan dược loại này đều có thể gia tăng tinh thần lực, bồi dưỡng nguyên thần, gia tăng tiềm lực của người dùng. Nhưng mà Chúa tể thượng cổ luyện xong, nghĩ tới nếu truyền ra ngoài, sợ rằng Thần giới xuất hiện vô số thần linh mạnh mẽ, không dễ kiềm chế, vì thế niêm phong cất đi, nhưng vẫn có một chút truyền ra ngoài.
Còn bây giờ, dược liệu để luyện chế Hằng sa niệm lực đan trong Thần giới đều đã tuyệt chủng.
- Thứ tốt, thứ tốt. Có thiệt nhiều Hằng sa niệm lực đan, nếu chuyển vào trong đế quốc của ta, khiến cho tố chất thân thể tinh thần các thần dân đế quốc tăng mạnh mấy câp, số mệnh tăng lên 3 phần cũng không thành vấn đề.
Dương Kỳ không thể tưởng được, mình tùy tiện tìm một phòng đan của Chúa tể, đã có được thu hoạch cao như thế.
← Ch. 1515 | Ch. 1517 → |