← Ch.0112 | Ch.0114 → |
- Hừ?
Ánh mắt Diệu Nhất Nương lạnh lẽo liếc Hứa Nhị Phù một cái, lãnh đạm nói:
- Lại muốn đùa giỡn ta nữa à?
Hứa Nhị Phù rụt cổ lại, nhìn thoáng qua món đồ sứ ba trăm năm mà mới vừa rồi hắn thuận tay đặt ở trên bệ cửa sổ, khóe miệng co giật nói:
- Sở Tiểu Hắc có chuyện muốn nói với ngươi.
- Hả?Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Ngươi rốt cục đã nghĩ thông suốt? Ngươi đồng ý thu ta làm thị nữ rồi hả?
-... Sở Mặc mặt mày xám đen, lấy tay bưng mặt, bất đắc dĩ nói:
- Ngươi lại nghĩ đâu đâu vậy?
Hứa Nhị Phù ở bên cạnh đầy vẻ ghen tị:
- Ta nói... Diệu tỷ tỷ à, ngươi không nên như vậy chứ? Năm đó cứu người cũng có ta nữa mà! Cũng có ta đó! Nhưng vì cái gì mà cho tới nay ngươi chỉ muốn báo đáp Sở Tiểu Hắc? Đây là đạo lý gì chứ? Quả thực là không có thiên lý mà!
Diệu Nhất Nương nhìn lướt qua Hứa Nhị Phù, sau đó chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, một làn hương thơm liền theo sau bay đến. Sở Mặc vẫn bất động thanh sắc, xê dịch ra ngoài cửa sổ.
Diệu Nhất Nương vẻ mặt thương tâm:
- Ngươi xem, hiện tại ngươi đã biết tại sao?- Đây không phải ti tiện sao...
Hứa Nhị Phù nhịn không được hai mắt trắng dã:
- Ngươi yêu mến hắn là vì hắn vẫn tránh né ngươi à? Như vậy ngươi mới có cảm tình sao? Tốt lắm, vậy ngày mai Hứa đại gia cũng sẽ rời xa ngươi!
- Cầu còn không được, vô cùng cảm kích!
Diệu Nhất Nương liền nói. -...
Hứa Nhị Phù tức giận sôi máu, cầm lấy bầu rượu, rót cho mình một chén, uống một hớp rồi nói:
- Ta đã nhìn ra, ngươi chính là không thích ta. Ai, ngươi bỏ qua một soái ca ngọc thụ lâm phong như ta, mà đi tìm Sở Tiểu Hắc khó coi như vậy, thật sự là thương tâm mà!
Diệu Nhất Nương cười duyên một tiếng, không để ý tới hắn, quay mặt sang Sở Mặc, đôi mắt đẹp dừng ở trên mặt hắn:
- Không phải là chuyện này sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Tỷ tỷ, ngươi vốn là truyền nhân của môn phái, thân phận cao quý, sao phải tự làm khổ mình như vậy? Ta cũng đã nói, năm đó ta cứu ngươi chỉ là vừa hay gặp lúc thôi, cũng chưa từng nghĩ tới ngươi phải báo đáp thế nào. Nhiều năm qua ngươi giúp chúng ta đã quá nhiều! Không có ngươi, Thao Thiết lầu cũng không có hôm nay. Không có ngươi, năm đó ta trốn cũng không thoát khỏi Viêm Hoàng Thành. Lúc đó Hứa Nhị Phù không có ở đây, ông nội ta cũng không có, cũng chỉ có ngươi giúp ta. - Cho nên, nghiêm khắc mà nói, ta cứu ngươi một lần, ngươi cũng đã cứu ta một lần, giữa chúng ta, sớm đã huề nhau. Nên bây giờ dù tỷ tỷ muốn rời khỏi đây, ta với Nhị Phù cũng không thể nói gì.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, mỉm cười nói:
- Tỷ thích cái bộ dạng nghiêm trang này của ngươi.
Phốc!
Hứa Nhị Phù ở bên cạnh vừa mới ăn một miếng thức ăn, thiếu chút nữa là phun ra, căm tức nhìn Diệu Nhất Nương:
- Ta xem như đã nhìn ra, hai người các ngươi căn bản chính là một đôi gian phu dâm phụ! Nói xong, lại đảo mắt nhìn Sở Mặc:
- Sở Tiểu Hắc, Hứa đại gia đã nhìn lầm ngươi rồi, hoa gì ngươi cũng muốn hái sao? Ngươi không biết rằng đây là một đóa hoa già đời à! Cái trò đùa lạt mềm buộc chặt này thật là hay.
Sở Mặc thản nhiên liếc Hứa Nhị Phù một cái:
- Nói chính sự đi. - Ách...
Hứa Nhị Phù bị lời nói của Sở Mặc gạt phăng. Gã liền ủ rũ, vẻ mặt ai oán mà nói:
- Quên đi, ai, mất đi môt lão bà, liền ít đi một người. Hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, ta còn có thể nói gì đây?
Lúc này Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc chăm chú:
- Có chuyện gì cần ta làm vậy, ngươi cứ nói thẳng với ta là được. Dù cho ngươi không thừa nhận ta là thị nữ của ngươi, nhưng trong suy nghĩcủa ta, ngươi chính là thiếu gia của ta.
- Còn ta thì sao?
Hứa Nhị Phù nhìn Diệu Nhất Nương đầy vẻ mong chờ.
- Ngươi là huynh đệ của thiếu gia ta, cũng là lão bản của ta.
Diệu Nhất Nương nhìn Hứa Nhị Phù cười tủm tỉm.
- Cho ta cái thùng, ta muốn hộc máu!Hứa Nhị Phù hai mắt trợn ngược lẩm bẩm nói.
Sở Mặc lười để ý tới hai người, hắn nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Ta muốn thành lập một thế lực cho mình!
- Ừ?
Đôi mắt Diệu Nhất Nương lóe sáng, nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói tiếp:
- Sau khi thế lực này phát triển, ta hy vọng nó sẽ làm cho ta nhiều chuyện! Nhưng giai đoạn hiện tại, ta chỉ cần nó có thể cung cấp cho ta những thông tin tình báo.
Diệu Nhất Nương có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Ngươi như thế nào lại nghĩ thông suốt? Không sợ khiến cho gia gia của ngươi thêm phiền toái à? Ai nha! Ai nha! Đại thiếu gia của ta à, cái này thật không dễ dàng gì. Chuyện này ngươi đã nghĩ thông suốt, còn chuyện thu ta làm thị nữ...
- Ta có thể không đề cập đến chuyện kia được không?Sở Mặc đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Được, ngài là thiếu gia, ngài cứ định đoạt!
Diệu Nhất Nương dường như rất vui vẻ, khuôn mặt tươi cười:
- Ngài nói đi, muốn cho ta làm cái gì?
- Ta nghĩ... để ngươi phụ trách chuyện này.
Sở Mặc nói:
- Dù sao, thân phận của ta với Nhị Phù... không thích hợp xuất đầu lộ diện để làm chuyện này.
Diệu Nhất Nương ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Được, cái này không thành vấn đề, tuy nhiên, ta cũng có một chuyện.
Sở Mặc đáng thương mong ngóng nhìn Diệu Nhất Nương:
- Chỉ cần không phải chuyện làm thị nữ cho ta là được... Diệu Nhất Nương cười khúc khích, liếc nhìn Sở Mặc, sẵng giọng:
- Đương nhiên không phải là chuyện kia! Chuyện ta muốn biết là ngươi muốn đem cái thế lực này... phát triển tới mức độ nào? Cứ nói thẳng đi, dã tâm của ngươi là gì? Lật đổ vương quyền? Hay là muốn làm Ám Dạ quân vương (ông vua trong bóng tối)?
- Lật đổ vương quyền? Không, ta không muốn chuyện này. Nhưng, thành lập một thế lực cường đại, trở thành Ám Dạ quân vương... Điều này thì có!
Sở Mặc thong thả lên tiếng, từng chữ từng câu nói đều có một cỗ khíchất khó tả từ trên người của hắn phát ra.
Mà ngay cả người đối diện với hắn là Hứa Nhị Phù, cũng nhịn không được mà ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói:
- Thằng này... đã thay đổi thật rồi!
Đôi mắt đẹp của Diệu Nhất Nương lại lóe lên tia sáng kỳ dị, nàng mỉm cười nói:
- Xem ra, hơn nửa năm này, ngươi chắc chắn là đã trải qua rất nhiều chuyện! Tâm tính cũng sinh ra chuyển biến trọng đại. Tuy nhiên, tathích!
Sở Mặc trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười khổ: Tỷ tỷ, ngươi làm sao có thể biết trong nửa năm qua, ta đã trải qua những cái gì?
Tiểu Vũ vì ta mới biến mất trên đời này. Tuy rằng người làm cho nàng tan biến đã chết, nhưng nguyên do là vì Đại Tề!
Đại Tề là cái gì? Đại Tề là một trong những bá chủ của đại lục Thanh Long!
← Ch. 0112 | Ch. 0114 → |