← Ch.0117 | Ch.0119 → |
Nhưng tiếp theo, Hứa Phù Phù lại nói:
- Nhưng công tử của Châu Mục... là cái gì?
Trương Thanh Ngọc nhất thời sắc mặt đại biến.
Hứa Phù Phù móc móc lỗ tai, thản nhiên nói:
- Đây là Viêm Hoàng Thành! Không phải Thanh Châu! Muốn ở đây gây sự hay là thôi đi. Chủ của ngươi còn gắn cái đuôi làm người, ở trong nhà làm con rùa đen rút đầu không dám ra ngoài, ngươi chạy ra ngoài đắc chí nhiệt tình làm gì?
- Ngươi... ngươi dựa vào cái gì nói ta như vậy? Trương Thanh Ngọc rất muốn tát người thiếu niên đứng trên đài cao té xuống, nhưng trong lòng đắn đo một chút, không dám.
Thân phận của gã thiếu niên này lợi hại hơn vị công tử Châu Mục rất nhiều. Nếu gã thật làm như vậy, đừng nói cha gã, cho dù Hạ Kinh sợ là cũng không bảo vệ được gã, cũng sẽ không bảo vệ gã.
- Tặng ngươi ba chữ. Hứa Phù Phù quang mang lạnh lẽo nhìn Trương Thanh Ngọc:
- Cút!
- Ngươi mới nói một chữ. Sở Mặc nhắc nhở.
- Ồ, còn hai chữ nữa à? Khóe miệng Hứa Phù Phù rút lên:
- Ta học toán không giỏi, thứ lỗi. Vậy thì bổ sung thêm hai chữ nữa là được rồi.
- Ra ngoài.
Một tiếng quát chói tai.
Không ngờ làm cơ thể của Trương Thanh Ngọc khẽ run rẩy.
Hứa Phù Phù không khỏi có chút thất vọng, lắc đầu, xoay đầu nói với Sở Mặc:
- Thật không thú vị... tiểu ca thấy rồi? Cái thứ này cũng chạy đến học người ta gây sự, ây.. thật không đủ mất mặt lão tử ngươi.
Khuôn mặt Trương Thanh Ngọc đỏ ửng, nhiệt huyết xông lên, tức giận quát Sở Mặc:
- Tạp chủng họ Sở... có bản lĩnh thì đừng núp sau lưng nữ nhân và huynh đệ ngươi, hôm nay ông chính là đến tìm ngươi gây sự!
Một tiếng tạp chủng này trực tiếp nói làm Diệu Nhất Nương và Hứa Phù Phù sắc mặt đại biến, tức giận tím mặt.
Còn Sở Mặc
Chát!
Một tiếng tát tay lập tức vang lên.
Nhìn lại, vị Trương Thanh Ngọc công tử này, trực tiếp bị đánh quay mấy vòng.
Phun một cái, nôn ra một ngụm máu. Trong máu tươi đó còn mang theo mấy cái răng. Sau đó bùm một tiếng, cái mông tê dại ngồi lên đất, cả người đầy mặt mờ mịt, mục quang ngây dại, rõ ràng là bộ một tát tay của Sở Mặc đánh cho ngây dại.
- Thứ không có giáo dưỡng, dám nói ta một lần như vậy nữa, ta sẽ lấy cái mạng của ngươi! Sở Mặc đứng bên cạnh Diệu Nhất Nương lạnh lùng nhìn Trương Thanh Ngọc ngồi trên đất. Hắn từ nhỏ đến lớn hận nhất chính là người khác mắng hắn như vậy.
Ai cũng biết, Phàn Vô Địch lão tướng quân nhận nuôi một đứa bé, tên là Sở Mặc, là cô nhi.
Vì vậy, bất cứ vấn đề liên quan với cha mẹ, đối với Sở Mặc đều là cấm kỵ. Nếu có người dám mắng cha mẹ Sở Mặc, bất kể là ai Sở Mặc cũng sẽ trực tiếp nổi điên.
Trương Thanh Ngọc này không biết sống chết, cảm thấy một đứa cháu của tướng quân còn không phải là thân sinh, mắng thì mắng, đánh thì đánh, có thể làm sao?
Trong lời đồn, Hạ Kinh Thân vương tuy là vì chuyện Sở Mặc mất đi thực quyền, nhưng đó là vì thiếu nữ trong lời đồn là công chúa! Bằng không, tại sao ban đầu Sở Mặc đầu bị truy sát, Hoàng thượng cũng thờ ơ chứ?
Cho nên tận đáy lòng, Trương Thanh Ngọc xưa nay không để Sở Mặc trong mắt. Không ngờ là người ta căn bản không nói đạo lý gì với gã, càng không có mở miệng mắng gã, mà là dứt khoát nhanh gọn, trực tiếp chính là một cái tát, làm gã thất điên bát đảo, hồn phách cũng sắp bị đánh tan!
- To gan, lại dám công nhiên tập kích Châu Mục công tử!
- Bắt lấy hắn!
- Mau bó tay chịu trói!
Người thanh niên bên cạnh Trương Thanh Ngọc lúc nãy thấp giọng căn dặn một câu:
- Giết không luận tội!
Mấy người có chút do dự một chút, nhưng vẫn xông về phía Sở Mặc!
Chát chát chát!
Keng!
Ai nấy đều rút binh khí ra, cả người tản ra đầy sát khí.
- Muốn giết ta? Trong con ngươi Sở Mặc chợt phát lãnh, khẽ vươn tay, giận tím mặt chặn trước Diệu Nhất Nương và Hứa Phù Phù, thấp giọng nói:
- Các người đừng động!
Nói xong, một bước xông thẳng qua, thân hình lóe động giống như quỷ mị, xách từng người từng người này ném qua cửa sổ.
--
Trên đường phố nhất thời gà bay chó chạy truyền đến một trận kinh hô.
Rất nhiều người đi lại trên đường, không ngờ từ trên trời giáng xuống 5-6 người, nặng nề té lên tảng đá xanh trên đất. Tại chỗ chết ngất ba người, còn hai người toàn thân trên dưới không biết gãy bao nhiêu khúc xương, nắm ở đó kêu la.
Sở Mặc đi mấy bước tới trước mặt Trương Thanh Ngọc tóm cổ của y, trực tiếp xách y lên, đi tới bên cửa sổ treo người y trong không trung, lạnh lùng hỏi:
- Trương công tử, ngươi muốn giết ta?
Lầu bốn của Thao Thiết Lầu tuy không xem là đặc biệt cao, nhưng cũng không thấp. Nếu độ cao này thích hợp, đủ té chết người.
Một trận gió lạnh thổi đến, thân hình của Trương Thanh Ngọc bỗng nhiên run lẩy bẩy, sau đó... cứt đái tuôn ra, trực tiếp bị dọa sợ!
- Sở công tử... Sở công tử. Ta sai rồi, ta không muốn giết ngươi! Hu hu... ta muốn giáo huấn ngươi cho... Hạ Kiệt xả giận, thật chưa từng nghĩ qua phải giết ngươi... Đừng giết ta, đừng giết ta, cầu xin ngươi, xin đừng giết ta! Cơ thể của Trương Thanh Ngọc treo bên ngoài, cứt đái thuận theo áo quần hoa gấm chảy xuống, mùi hôi thối ngút trời.
Người phía dưới liền tản ra xa tránh, thật là vô cùng mất mặt.
- Ngươi không muốn giết ta? Đám thủ hạ này của ngươi tại sao muốn giết ta? Sở Mặc lạnh lùng nhìn vẻ mặt sợ không còn giọt máu của Trương Thanh Ngọc, đầy mặt chán ghét.
- Bọn họ... bọn họ không phải là người của ta...
- Bọn họ là thủ hạ của Hạ Kiệt... đều là người của Thân Vương Phủ! Không liên quan với ta!
Diệu Nhất Nương ở phía sau Sở Mặc vốn có chút lo lắng chuyện này làm lớn một chút, nghe xong lời này hoàn toàn nhẹ nhõm. Khinh thường cười, nhẹ giọng nói:
- Thật là trò chơi của đứa không có não.
Hứa Phù Phù cũng không nhịn được cười nói:
- Đúng vậy, chính là.. thật ngu xuẩn
Chát
Sở Mặc dùng cánh tay phải vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tát Trương Thanh Sơn một tát tay. Thử thử, cảm thấy tay phải mình còn có chút mơ hồ đau, cười lạnh nói:
- Ngươi nói ta tin sao? Đúng vậy, ta là có ân oán với Hạ Kiệt, nhưng ngươi rõ ràng đang vu oan cho y. Sở Mặc ta ân oán phân minh, cho dù ta có thù với Hạ Kiệt, nhưng cũng không tha cho hình vi vô sỉ của ngươi!
Đám người vây xem phía dưới không kìm được ồn ào khen ngợi.
- Sở công làm rất tốt! Không hổ là cháu của tướng quân đại lão gia, ân oán phân minh!
- Sở công tử là thị phi phân minh, quả nhiên là con cháu nhà tướng!
- Phân biện cho kẻ thù của mình. Tấm lòng này... làm người ta khâm phục!
- Mẹ nó... Tiểu Hắc ca từ khi nào trở nên không biết xấu hổ như vậy? Hứa Phù Phù đầy mặt khiếp sợ nhìn Sở Mặc đang đứng bên cửa sổ.
← Ch. 0117 | Ch. 0119 → |