Vay nóng Tima

Truyện:Thí Thiên Đao - Chương 0154

Thí Thiên Đao
Trọn bộ 2723 chương
Chương 0154: Vài việc (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2723)

Siêu sale Shopee


Hắn cũng hiểu, đây là tín hiệu Hạ Kinh truyền ra bên ngoài: thiếu niên này, được Hạ Kinh ta che chở.

Có thể nói, từ nay về sau, bất kể là ai, muốn động đến Sở Mặc, cũng phải nghĩ tới vị thân vương Hạ Kinh này; đương nhiên, thâm thù đại hậncủa y, cũng tính lên đầu Sở Mặc.

Nhưng trước mắt, chuyện này với Sở Mặc, lợi hơn hại.

Ngoại trừ mấy vị trong Đông cung kia ra, tạm thời Sở Mặc không có kẻ thù nào cả mà mấy vị này, hiển nhiên dù Hạ Kinh dùng thái độ gì, cũng không thể thay đổi suy nghĩ về hắn và... gia gia hắn Phàn Vô Địch.

Người không cùng một đường.

Sau khi rời khỏi thân vương phủ, Sở Mặc không hề có ý định về thẳng nhà, mà đi đến Hứa phủ, nghe tin Sở Mặc đến, người đến đón là Hứa Phù Phù mặt mũi ai oán nhìn Sở Mặc:

- Tên nhóc ngươi... lại chạy tới phủ thân vương, ở lỳ đó bao nhiêu ngày như thế, ta đang hỏi không biết lão tặc kia đã cho ngươi cái gì?

- Ấy? Không phải ngươi vẫn gọi y là lão khốn kiếp hay sao?

Sở Mặc có chút kinh ngạc hỏi. -...

Hứa Phù Phù đầu đầy hắc tuyến:

- Đây là vấn đề trọng điểm sao? Kể từ ngày ngươi mở miệng một câu lão tặc hai câu lão tặc, giờ những người không ưa Hạ Kinh, đều lén dùng hai chữ lão tặc này để... gọi y! Mà đúng là, hai chữ lão tặc này, nói ra cảm thấy... thật hăng hái!

-...

Sở Mặc đầu cũng đầy hắc tuyến, nhìn Hứa Phù Phù:

- Thanh Châu Mục bên kia... thế nào rồi?

- Còn có thể thế nào đây?Hứa Phù Phù cười lạnh nói:

- Cái tên đến đòi người ấy, ban đầu thì cũng vênh vang hống hách, phách lối lắm, gặp ta cái, bị dọa đến mềm chân ra luôn. Bị ta mắng chửi một trận, vội vã chạy về. Ba ngày sau, Trương Sùng bí mật đến Viêm Hoàng Thành, gặp phải ta lại bị ta mắng cho một trận nữa.

Sở Mặc đột nhiên xen vào nói:

- Y hứa cho ngươi mấy mỹ nữ?

Hứa Phù Phù mở to mắt, biểu cảm bị tổn thương:

- Mười người... nhưng đương nhiên ta không thể đồng ý, Sở tiểu Mặc... ngươi không tin tưởng đức hạnh của ta vậy sao?Sở Mặc cười lạnh nói:

- Ta không tin Trương Sùng! Nhất định y cho rằng, dùng mỹ nữ với loại thiếu gia như ngươi là hiệu quả nhất!

- Lần này y không thành công, huynh đệ ta cũng có giới hạn chứ, chẳng lẽ y thật sự nghĩ trong mắt đại gia nhà họ Hứa ta chỉ có đàn bà con gái thôi sao?

Hứa Phù Phù trợn mắt nói:

- Vừa mới bắt đầu lão già ấy đã muốn giảo biện cho nhi tử của mình, bị ta mắng cho một trận. Ta nói cái tên nhi tử giống lợn của nhà ngươi, nếu không phải huynh đệ của ta nhanh nhạy, tâm địa thiện lương, thì đã bị cung tiễn thủ (người bắn tên) của phủ thân vương bắn cho một nhátchết từ lâu rồi!

- Y nói sao?

Sở Mặc nói.

Hứa Phù Phù vẻ mặt tán thưởng:

- Quả không hổ danh lão già giảo hoạt cả đời lăn lộn chốn quan trường, quá thông minh, nghe ta nói như vậy, liền bảo cái tên bắn cung kia tuyệt đối không thể là người phủ thân vương đại nhân phái đi, còn nói, thân vương không làm mấy loại chuyện như thế này.

Sở Mặc gật gật đầu, Trương Sùng có phản ứng này, mới coi là bìnhthường. Nếu ngay lúc ấy đổi phương hướng, mắng chửi Hạ Kinh, như thế mới có vấn đề.

Hứa Phù Phù nói:

- Lão già này không nghe ta châm chọc chia rẽ, nhưng đã nhận chúng ta ân tình này, nói sau khi trở về, nhất định sẽ quản giáo nhi tử của mình, tuyệt đối sẽ không để nó đi gây chuyện nữa.

- Cứ như thế là xong?

Sở Mặc liếc nhìn Hứa Phù Phù, cảm thấy thế này quá không giống phong cách Hứa thập công tử. Hứa Phù Phù cười một tiếng:

- Sao có thể như thế chứ? Cái tên ngu ngốc kia dám mở miệng mắng ngươi, không lột da của hắn, chẳng lẽ ta cứ thế để yên? Ha, ta đem bức thư đó giao cho Trương Sùng, còn kể lại cho lão lời Trương Thanh Ngọc nói lúc ấy. Ha ha, Trương Sùng nghe xong, thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Ta đoán, tên ngu ngốc Trương Thanh Ngọc về đến nhà, dưỡng thương xong, không tránh được một trận đòn nhừ người đâu.

Sở Mặc thầm than trong lòng, chuyện này, chỉ có thể như vậy thôi. Nếu để Trương Sùng biết người đứng đằng sau tập kích Trương Thanh Ngọc là ai, chỉ sợ y chạy chạy được xa bao nhiêu sẽ chạy xa bấy nhiêu, tuyệt đối không có lá gan đối đầu với Thái tử điện hạ. Dù Châu Mục cũng rất lợi hại, nhưng đấu với Thái tử... chắc chắn bị nghiền đến nỗi cặn bã cũng không còn.

Đấu tranh chốn cung đình dù ở triều đại nào, cũng là một cơn lốc xoáy khủng khiếp. Bất kể là ai, một khi bị cơn lốc này nuốt vào trong, e rằng khó có cái chết yên lành.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như có chút không vừa ý với kết quả này?

Hứa Phù Phù hiểu quá rõ Sở Mặc, thấy phản ứng của Sở Mặc, liền hỏi vậy. Sở Mặc lắc đầu:

- Chúng ta đánh nhi tử nhà người ta đến sống dở chết dở, còn có thể khiến Trương Sùng nợ chúng ta một nhân tình, đã là rất tốt rồi.

Hứa Phù Phù nhướng lông mày lên một cái:

- Cũng giống như ngươi phế tên khốn kiếp Hạ Kiệt, Hạ Kinh còn cung phụng ngươi như đại thiếu gia trong phủ?

Sở Mặc thoáng nhìn Hứa Phù Phù:

- Ta có năng lực khiến lão ta khuất phục. Nếu không, ngươi nghĩ tại sao lão già ấy lại đối xử với ta như thế?Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc, thở dài:

- Tiểu hắc ca, nói thực, lần này trở về, thực sự ngươi đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây, ngươi tuyệt đối không bao giờ hợp tác với loại người như Hạ Kinh.

Sở Mặc trầm mặc một lát, nói:

- Thay đổi đến mức không có lập trường thiện ác nữa.. đúng không?

- Không, thay đổi theo kiểu trưởng thành hơn! Còn trưởng thành hơn so với ta. Mấy ngày này, gia gia vốn ăn cơm không nói chuyện, vậy mà trên bàn ăn nhắc tới ngươi không dưới mười lần rồi! Lần nào nói đến ngươi, cũng bày ra biểu cảm tại sao ngươi không phải là tôn tử (cháu)của người...

Hứa Phù Phù có chút buồn bực nói:

- Số lần ta bị giáo huấn mấy ngày nay... cũng tăng lên theo chiều cao!

Sở Mặc cười ha hả:

- Đáng đời, đúng ra ngươi làm chính sự từ lâu rồi mới phải.

Hứa Phù Phù lừ mắt:

- Mấy ngày nay ta đã làm rất nhiều chuyện chính sự rồi!

Sau đó giảm âm thanh xuống:

- Bên Nhất nương tỷ tỷ... cũng liên lạc với thúc thúc bị mất một mayphủ ngươi rồi, giờ, trên tay chúng ta, đã có trên trăm người rồi! Nhưng... để ra cơm cháo, dù thế nào cũng phải sang năm.

- Nhanh như vậy mà đã có hơn trăm người? Sở Mặc có chút giật mình, đồng thời cũng vô cùng vui vẻ, nói: Còn ba ngày nữa là năm mới rồi, năm sau có thể dùng được đã là rất tốt rồi.

- Tiểu hắc ca, ta phát hiện... Nhất nương tỷ tỷ không những vô cùng quan tâm... mà hình như nàng ấy cũng vô cùng thích hợp làm chuyện này! Xem ra Thao Thiết lầu sắp thay ông chủ rồi, vì lâu dần, khẳng định nàng ấy không thể chiếu cố cả hai bên, quá mệt mỏi. Hứa Phù Phù nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2723)