← Ch.0252 | Ch.0254 → |
Sở Mặc giờ mới hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ mình.
Những công pháp này, đều là do đồng môn sư phụ lấy được trong di tích kia, về sau bị người của mấy đại tông phái chặn giết, cướp đi.
Hiện giờ đã thành trấn phái tuyệt học của người ta.
Đây cũng là lý do Ma Quân nói, một ngày Sở Mặc tiến vào Tiên giới, thi triển những công pháp này sẽ bị người ta đuổi giết. Biết quá nhiều, nhất định sẽ phân tâm! Đó là điều Ma Quân băn khoăn.
Hiểu rõ điều này, Sở Mặc lập tức cười nói:
- Yên tâm đi sư phụ, những công pháp này cho dù đã thành trấn phái tuyệt học. Nhưng chung quy vẫn chỉ có thể phát dương quang đại trong tay ta!
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng: Bởi vì ta có ngọc!
Những công pháp này, Ma Quân đều nắm giữ và hiểu uy lực của nó ở Tiên giới. Ở Tứ Tượng đại lục, thi triển những công pháp này có uy lực thế nào, Ma Quân lại không hiểu rõ lắm.
Cho nên Ma Quân cũng không thấy những công pháp này do Sở Mặc thi triển ra có uy lực lớn gấp nhiều lần so với người khác tu luyện rồi thi triển ra.
Bởi vậy, nhìn Sở Mặc ăn nói hùng hồn, Ma Quân nhếch miệng mỉm cười, nói:
- Hy vọng như thế!
Sau đó, Ma Quân nói:
- Quyền pháp ngươi tu luyện tên là Thiên Địa Nhân, Tam Tài quyền pháp. - Thiên Địa Nhân Tam Tài quyền pháp?
Sở Mặc khẽ nhướng mày.
Ma Quân nói:
- Đúng vậy, quyền pháp này tổng cộng chỉ có ba chiêu, có lẽ giờ ngươi đã lĩnh ngộ đến tinh túy, hẳn là nhân quyền.
Sở Mặc kéo miệng:
- Còn không hay bằng Nhất quyền...
-...
Ma Quân mặc kệ hắn, tiếp tục nói:
- Bộ pháp ngươi luyện tên là Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, thân pháp này ở Tiên giới cũng là cao cấp! Một khi tu ra tiên lực thi triển, toàn thân hóa làm ảo ảnh, khingười khác nhìn thấy ảo ảnh, ngươi đã ở xa tới trăm dặm!
- Nghe cũng không tệ lắm, có chút thú vị.
Sở Mặc nhe răng nói.
Ma Quân nói tiếp:
- Thủ pháp ngươi dùng để đón châm độc tên Thiên trượng thủ, ngươi có thể nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của nó, thật khiến ta có phần giật mình.
- Công pháp này rất mạnh sao?
Sở Mặc hỏi.
- Đương nhiên!Ma Quân vô cùng khẳng định:
- Thiên trượng thủ thi triển ở Tiên giới sẽ có pháp thân ngàn vạn lần! Có thể trực tiếp hóa ra ngàn vạn cánh tay để chiến đấu! Ngươi nói có mạnh hay không?
- Nghe như rất mạnh!
Sở Mặc hưởng ứng.
- Vốn là rất mạnh!
Ma Quân đang ẩn trong hư không lườm hắn, sau đó nói:
- Đao pháp ngươi tu luyện mới là mạnh nhất! Lại nói đao pháp này cũng hữu duyên với ngươi.
- Sao lại nói vậy?
Sở Mặc hỏi. - Đao pháp này tên là U Minh Bát Đao, muốn chân chính thể hiện uy lực của nó thì nhất định phải có một thanh đao tốt. Đao pháp này quá mức hống hách, bảo đao tầm thường không chịu nổi uy lực. Trong Tứ Tượng đại lục còn đỡ, nếu là ở Linh giới hoặc Tiên giới, bảo đao tầm thường chưa kịp thi triển đã trực tiếp nứt vỡ! Nhưng cây đao của ngươi sẽ không như thế.
Ma Quân nói.
- U Minh Bát Đao... Ta thích!
Sở Mặc cười ha hả nói.
- Đao ngươi lĩnh ngộ tên là đoạt hồn! Nhân hồn, phân Thiên Địa Nhân tam hồn. Thiên Hồn là chúa tể ý thức; Địa Hồn chúa tể cảm xúc; Nhân Hồn chúa tể thọ mệnh. Đoạt hồn chém ra trực tiếp chế trụ Thiên Địa Nhân tam hồn, tới cảnh giới cao, một đao kia chưa chạm tới đầu đối phương thì hắn đã chết!Ma Quân thản nhiên nói:
- Đương nhiên, có thể đạt tới cảnh giới này, ít nhất cũng phải chờ ngươi tới Linh giới mới được.
Ma Quân sâu kín nói:
- Nhưng bởi vì ngươi đã lĩnh ngộ đến ý nghĩa của đoạt hồn, cho nên có thi triển ở Tứ Tượng đại lục vẫn có uy lực làm người ta khiếp sợ!
- Có lẽ ngươi không thấy được, lúc ngươi thi triển ra một đao kia, phản ứng của đối phương chậm hơn bình thường một chút.
- Trong quyết đấu sinh tử, phản ứng hơi chậm một chút cũng đủ để quyết định thắng bại!- Chớ nói trong tay ngươi lại có một thanh đao sắc bén như thế, gần như không có vũ khí gì có thể đỡ nổi một đao của ngươi.
- Cho nên, cảnh giới giống nhau, cho dù là người cao hơn ngươi một cảnh giới khi thấy ngươi cầm cây đao này, thi triển ra Đoạt Hồn thì gần như không có may mắn tránh thoát. Thậm chí, đối mặt với ngươi cao hơn ngươi hai tầng cũng không chắc không thể có hiệu quả!
Ma Quân nói đến đây liền cảm thán, năm đó hắn dựa vào U Minh Bát Đao tung hoành Tiên giới. Cường sát cả kẻ hơn hắn một bậc rưỡi.
- Đoạt hồn...
Sở Mặc thì thầm trong miệng, nhớ lại lúc thi triển một đao kia, phản ứng của đối phương thật đúng lời sư phụ nói, thấy đao này, đối phương giống như bị dọa tới mất cả năng lực phản ứng. Hoá ra, cũng không phải đao quá nhanh mà là nó có ý nghĩa sâu xa, là đoạt hồn!
- U Minh Bát Đao đệ nhị đao, tên là Sát Sinh.
Ma Quân nói:
- Cái gọi là sát sinh chính là giết hết sinh linh trên thế gian! Một đao kia cần phải có đầy đủ sát khí mới có thể lĩnh ngộ. Sát khí của ngươi hiện giờ chưa đủ. Tuy nhiên đợi thêm một thời gian, hẳn ngươi có thể lĩnh ngộ.
- U Minh Bát Đao đệ tam đao tên là Trảm Phách!
Ma Quân đi ra khỏi hư không đến trước Sở Mặc, nhìn Sở Mặc nói:
- Người có ba hồn bảy vía, hồn là căn cơ của phách, phách là cành lá của hồn. Không phách vô mệnh, vô mệnh phách suy. Cho nên đao đó còn ác liệt hơn đoạt hồn và sát sinh! Giống như là một cây đại thụ, ngươi chém hết cành lá của nó, chỉ còn trụi lủi một cây khô, nó chẳng những mất đi năng lực che gió che mưa mà cũng sẽ mất đisinh mạng.
- Sư phụ năm đó từng dùng chiêu này sao?
Sở Mặc nhìn Ma Quân hỏi.
Trên mặt của Ma Quân, lộ ra một chút hồi ức, nói:
- Năm đó vi sư dựa vào U Minh Bát Đao chạy ra khỏi núi thây biển máu. Đáng tiếc, sư phụ không có hảo đao như ngươi, bằng không đã giết được nhiều cẩu tặc hơn.
Sở Mặc lấy ra Thí Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve:
- Nó tên Thí Thiên!
- Thí Thiên? Hảo đao! Xứng với ngươi! Ma Quân từ trước đến nay rất ít khi khen ngợi Sở Mặc những cùng đang dùng từngữ ca ngợi nhìn Thí Thiên, có tán thưởng nhưng không có tham niệm. Ma Quân đã gặp qua nhiều người tham lam vô sỉ nên hận nhất loại người này. Đồng thời, Ma Quân cũng hiểu một người muốn tìm được vũ khí phù hợp với mình sẽ khó như thế nào.
Sở Mặc có thể đạt được Thí Thiên là nhờ cơ duyên, Ma Quân chỉ có thể vui mừng cho hắn!
- U Minh Bát Đao đệ tứ đao, tên là Ngạc mộng. Một đao kia, chỉ sợ phải đợi ngươi đến Linh giới mới có thể miễn cưỡng lĩnh ngộ một chút, bởi vì đao này đã tiến vào đến phạm vi thuật pháp. Bây giờ nói rồi, ngươi cũng không hiểu.
Ma Quân nói.
← Ch. 0252 | Ch. 0254 → |