← Ch.0426 | Ch.0428 → |
Liên tiếp bị hai người khủng bố nhìn chằm chằm, Sở Mặc có cảmgiác da đầu cũng tê dại, tuy nhiên trên mặt của hắn cũng xuất hiện nụ cười gượng, nói:
- Hai vị, ta cơ bản là không trốn tránh gì cả, ta vừa tỉnh dậy thì đã ở nơi này rồi, chính mình còn không biết được đây là chỗ nào, tại sao ta lại tới đây... hai vị bằng hữu... có thể giải thích nghi hoặc của ta không?
Vù!
Vù!
Khoảng cách gần hai nghìn dặm, hai thân ảnh kia vậy mà lại thuấn dinhư bình thường, trực tiếp xuất hiện trước mặt của Sở Mặc.
Vừa đến trước mắt, loại áp lực của thực lực hùng mạnh càng mạnh hơn khiến Sở Mặc thậm chí còn có cảm giác không thở nổi.
Nhưng mà lúc này trong thân thể của hắn đột nhiên truyền tới một dòng nhiệt nhàn nhạt, tiếp đó... uy áp kinh người này trong nháy mắt đã biến mất.
Cả Thanh Phong và Hổ Liệt đều gắt gao nhìn chằm chằm Sở Mặc, trên mặt hiện ra vẻ khó tin. Bởi vì loài người trước mắt này quả thực là nhỏ yếu đến mức bọn họ hoàn toàn không có cách nào tin được.
Càng làm cho bọn họ khiếp sợ... thậm chí chấn động là một loài người nhu nhược yếu đuối không ngờ có thế kháng trụ được khí thế trên người của bọn họ.
Tuy là hai người bọn họ đều không cố tình phóng khí thế ra nhằm vào Sở Mặc nhưng một loài người nhỏ yếu như Sở Mặc, trên người bọn họ tự nhiên tản mát ra hơi thở như thế hắn đã hoàn toàn không thể chịu đựng được rồi. Nhưng lúc này... thiếu niên nhỏ yếu này vậy mà đánh rắm cũng không thèm?
- Ngươi là ai?
Thanh Phong nghiêm nghị nhìn chằm chằm Sở Mặc, hỏi.
Sở Mặc đánh giá tên kiêu ngạo tên là Thanh Phong này từ trên xuống dưới, trong lòng thầm khen: Thật là một tuyệt thế mỹ nam!
Tuy rằng sẽ không động lòng với nam nhân nhưng vẫn không thể kìm nổi nhìn nhiều một chút. Người trước mắt này cao khoảng sáu thước, tóc màu nâu quăn, lông mày chấm tóc mai, làn da trắng nõn khiến thiếu nữ cũng phải ghen tị. Trên người mặc chiến giáp màu vàng, dáng người cường tráng cũng không quá đô con, thuộc loại hình thể nữ nhân nhìn thấy phải chảy nước miếng!
Lại nhìn Hổ Liệt thân cao bảy thước, cơ thể cường tráng cũng vô cùng hoàn mỹ, tóc dài màu vàng kim giống màu lúc trước của con hổ lớn hóa thân thành gã, sống mũi cao, mày kiếm, trên mặt có râu quai nón, đôi mắt rất có thần.
Không chút cường điệu mà nói thì hai nam nhân này cho dù là đi đếnđâu cũng tuyệt đối là loại khiến cho tiểu thư khuê các không kìm nổi phải thét chói tai.
Sở Mặc chưa từng gặp nam nhân nào anh tuấn hơn bọn họ. Tuy là hắn lớn lên cũng không kém nhưng so với hai người này vẫn có cảm giác non nớt.
- Ta tên là Sở Mặc.
Sở Mặc ôm quyền nói với hai người.
Lúc này Sở Mặc cũng cảm giác được hai người trước mặt này dường như cũng không có quan hệ đối địch như lúc trước hắn tưởng. Tuy lànhìn không có bao nhiêu ý tốt nhưng tuyệt đối không phải là kẻ thù gì cả.
Hơn nữa, trên người của bọn họ cũng không cảm thấy ác ý gì.
- Sở Mặc?
Miệng Thanh Phong lầm bầm một câu, sau đó nhìn thoáng qua Hổ Liệt.
Hổ Liệt lắc đầu:
- Chưa từng nghe nói. - Ta là một tiểu tốt vô danh, chưa nghe nói cũng đúng thôi, ta muốn thỉnh giáo hai vị đây một chút... đây rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao ta lại ở đây?
Sở Mặc thành khẩn nhìn hai người, ôm quyền thỉnh giáo.
- Ngươi không biết đây là chỗ nào? Cũng không biết mình vào bằng cách nào?
Thanh Phong dường như vô cùng nghi ngờ đối với vấn đề mà Sở Mặc nói ra.
Hổ Liệt thì hơi nhíu mày, hiển nhiên là không quá tin lời nói của Sở Mặc. Sở Mặc gật đầu nói:
- Ta vừa mới tỉnh lại, trong đầu đã xuất hiện một câu nói...
Nói xong, Sở Mặc còn cẩn thận nhìn thoáng qua hai người này, hắn không biết câu " Huyết mạch đạt tiêu chuẩn, thông qua việc mở thần khí, chấp nhận được tiến vào Huyễn Thần Giới" có nên nói ra hay không.
Huyết mạch này đương nhiên khỏi phải nói, chính Sở Mặc cũng không biết huyết mạch của hắn có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng câu nói thông qua việc thần khí mở ra... đã có vấn đề.
Đại Công Kê đã từng nói, Thương Khung Thần Giám, Hỗn ĐộnHồng Lô và Thí Thiên trên người mình đều có thể làm cho người đứng đầu của Thiên giới trực tiếp phát động thần chiến!
Thà quậy Thiên giới đến gió tanh mưa máu cũng nhất định phải lấy được.
Cho nên hắn hoàn toàn không dám để lộ chuyện này.
- Nói cái gì?
Thanh Phong hỏi.
Hổ Liệt dường như tính tình trực tiếp hơn một chút, nói thẳng:
- Có phải nói ngươi huyết mạch đạt chuẩn, được chấp thuận tiến vào Huyễn Thần Giới?
Khóe miệng của Thanh Phong hơi bạnh ra, không nhịn được liếc khóe mắt về phía Hổ Liệt. Chỉ có điều gã không trực tiếp thể hiện, không cẩn thận để ý thì không nhìn ra được.
Hổ Liệt không phát giác, nhìn Sở Mặc nói:
- Mọi người lần đầu tiên đến Huyễn Thần Giới đều là như vậy, khi lực huyết mạch của người đạt tới một trình độ nhất định rồi thì tự nhiên sẽ như vậy, có thể tiến vào được đây. Thanh Phong vốn muốn nghe xem Sở Mặc nói như thế nào, bây giờ lại thấy Hổ Liệt mở miệng giải thích, trong lòng mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Hổ Liệt nói rất đúng, tuy nhiên... ngươi lại không hề biết nơi Huyễn Thần Giới này? Điều này cũng hơi kỳ lạ rồi...
Hổ Liệt nói:
- Điều này cũng không có gì lạ cả, Tiên giới cũng tốt, Thiên giới cũng tốt, có tư cách biết được Huyễn Thần Giới đều là nhân vật quan trọng nhất trong đại gia tộc. Tên nhóc này vừa nhìn đã biết là người trong gia tộc tới đây, rất may mắn được thức tỉnh tuyệt mạch, cái gì cũng không hiểu đã được vào trong này rồi. Hổ Liệt nói xong nhe răng cười với Sở Mặc, vẻ mặt chân thành nói:
- Sở Mặc lão đệ, ta thấy như thế cậu không có ý kiến gì chứ?
- A, không... không thành vấn đề!
Sở Mặc vội vàng gật đầu, hắn đang lo không biết trao đổi chi tiết với hai người này như thế nào, hành động của Hổ Liệt chắc chắn là đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trong con ngươi của Thanh Phong chợt lóe lên ánh sáng, nhìn Hổ Liệt nói:
- Con hổ nhỏ này... cậu đúng là có phần không phúc hậu đấy. Hổ Liệt cười ha ha:
- Một thiếu niên bình thường như vậy, Thanh Phong cậu cũng để mắt tới sao?
- Hắn mà bình thường?
Đuôi lông mày của Thanh Phong nhướng lên, thản nhiên nói:
- Người bình thường lần đầu tiên tiến vào Huyễn Thần Giới sẽ xuất hiện ở vùng núi Huyễn Thần sao?
Hổ Liệt cười ha hả, nói:
- Để thiếu niên này theo ta, ta nợ cậu một nhân tình!
Thanh Phong không nhịn được hơi nhíu mày trầm tư, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn đầy vẻ suy tư.
Hổ Liệt lại bỏ thêm một mồi lửa:
- Cùng lắm thì cơ duyên lần này ta không tranh với cậu nữa! Nếu những tên khốn kiếp trên Thiên giới kia tới tìm cậu gây phiền toái, ta có thể ra tay giúp cậu một lần!
← Ch. 0426 | Ch. 0428 → |