← Ch.0499 | Ch.0501 → |
- Cửu thúc!
Lưu Vân hờn dỗi một câu. Phùng Xuân đế chủ ngẩn ngơ, rồi lập tức phục hồi tinh thần, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, nếu không phải từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, nếu không phải là cháu ruột mình... Nếu đây là một nữ tử xa lạ, tâm tình kiên cố của hắn cũng sẽ bị hấp dẫn!
Thật là đáng sợ!
Phùng Xuân đế chủ hoảng sợ: Tiểu nha đầu này không thầy cũng tự thông tỏ, đã có được mị hoặc thiên thành cảnh giới...
Cái gọi là mị hoặc thiên thành không phải công pháp tu luyện, nhưng còn lợi hại hơn cả tu luyện công pháp!
Mị hoặc thiên thành... Mỗi cái nhăn mày, một nụ cười, cả thiên nhiên, thế gian vạn linh không thể né tránh!May mắn, may mắn là sau lần này, nha đầu kia càng thêm lạnh lùng.
Nói cách khác, hồng nhanh chưa thể trưởng thành sẽ là nguồn gốc của tai họa.
Phùng Xuân thầm nghĩ trong lòng.
- Làm sao vậy?
Cuối cùng vẫn là đế chủ cảnh giới, chút "Sóng" động trong lòng đã bị trừ khử trong vô hình.
- Ta vừa mới nói, đừng cho hắn biết.
Gương mặt lạnh lùng của Lưu Vân thoáng đỏ ửng.
Phùng Xuân hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi:
- Ngươi cùng hắn?
Lưu Vân gật gật đầu.
Phùng Xuân trầm mặc rất lâu, tuy rằng hắn muốn cháu mình tìm kiếm một người ưu tú bầu bạn, cũng từng đề cử Lưu Vân về Lâm Bạch.
Mà khi mọi chuyện thực sự phát sinh, sâu trong nội tâm Phùng Xuân vẫn cảm thấy mờ mịt.
Ngay cả thân là đế chủ, hắn cũng không biết đó là tốt hay xấu.
- Nếu như vậy, vì sao?
Phùng Xuân đế chủ nhìn Lưu Vân đầy khó hiểu.
Có chút mờ mịt, nhưng nhiều hơn là suy nghĩ tính khả thi của chuyện này.
- Không thích hợp.
Lưu Vân thản nhiên nói, cảm xúc không hề dao động.
Ít nhất, đế chủ cảnh giới Phùng Xuân không cảm giác được.
Hắn có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lưu Vân.
- Trong lòng của hắn, có người khác...
Lưu Vân thản nhiên nói.
- Tên khốn khiếp này... sao hắn dám...
Phùng Xuân mắng một câu.
- Không thể trách hắn, chuyện này chúng ta đều là người bị hại. Muốn trách cũngchỉ có thể trách Gia Cát Xương Bình, ta nhất định sẽ tự tay giết hắn.
Rốt cục cảm xúc Lưu Vân dao động, tuy nhiên rất nhanh đã bị ép xuống.
Phùng Xuân nhìn Lưu Vân:
- Ta đã hạ đế chủ pháp chỉ, tự tay giết hắn!
- Cửu thúc...
Lưu Vân cảm động mà lo lắng nhìn Phùng Xuân.
Lưu Vân không phải nữ nhân tầm thường, nàng sinh ra ở nơi có thế lực lớn như Linh Đan Đường, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của chuyện này.
- Đó không chỉ là chuyện cá nhân của cháu. Phùng Xuân nói xong, sau đó nói:
- Chuyện này có bao nhiêu người biết?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cháu hãy kể lại ta nghe.
Phùng Xuân đế chủ biết đại khái, nhưng không biết tình hình cụ thể.
Lưu Vân kể chuyện mình và Lâm Bạch gặp Gia Cát Xương Bình, sau đó những người đó đến cửa khiêu khích, lại bị Lâm Bạch, một thiếu niên lợi dụng quy củ của Huyễn Thần Giới đốt chết toàn bộ... cũng xuất hiện nam nhân đáng khinh, dùng mị dược đánh lén nàng cùng Lâm Bạch.
Chuyện Huyễn Thần hồ, Lưu Vân không nói tới một chữ, dù là đối mặt với thân thúc thúc cũng khó nghiêm chỉnh nói về chuyện này. Phùng Xuân cũng không cần biết chuyện ở Huyễn Thần hồ, dựa vào lịch duyệt của hắn đương nhiên biết chuyện xảy ra.
- Nói như vậy. Chuyện này là không căn cứ... Bọn họ không có bất cứ chứng cớ gì?
Phùng Xuân đế chủ hỏi.
- Cháu mang theo Lâm Bạch bay ra khỏi Huyễn Thần Thành, hẳn là bị bọn họ ghi chép lại.
Lưu Vân nói.
- Vậy không có gì.
Phùng Xuân nói xong, lại không kìm nổi cảm thán một câu:
- Tiểu tử này cũng quá tà môn! Huyễn Thần Giới khi nào sinh ra quy tắc bảo hộsinh linh dưới Trúc Cơ kỳ?
Ta còn chưa từng nghe! Còn nữa. Ngươi mang theo hắn còn có thể bay ra khỏi Huyễn Thần Thành... nói cách khác...
Phùng Xuân nói đến đây, chú ý tới mặt Lưu Vân đỏ ửng thì cũng cắn răng nói:
- Gia Cát Xương Bình tên súc sinh kia, hắn chẳng những muốn triệt để hủy ngươi mà cũng muốn hủy toàn bộ Linh Đan Đường! Dù bị thế nhân nói ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ, ta nhất định phải giết người này!
Lưu Vân nói:
- Việc cấp bách là tìm nam nhân đáng khinh kia. Hoàn toàn giết chết hắn! Ta sợ trên tay hắn có ghi chép hình ảnh khi đó!
- Còn có...
Lưu Vân nhìn Phùng Xuân:
- Chúng ta ra lệnh truy sát Lã Nghị là công khai sao?
Chuyện này dễ làm người ta sinh ra liên tưởng.
Phùng Xuân hơi khẽ cau mày, có chút tự trách nói:
- Chuyện này, thật ra là ta sơ sót, giải thưởng đã phát ra ngoài rồi...
Phùng Xuân nói xong, nhìn Lưu Vân:
- Chuyện này... Sợ là rất khó giấu được thế nhân.
Lưu Vân ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu được muốn hoàn toàn che dấu chuyện này có chút khó khăn, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nếu vậy cháu đi địa tầng Linh Đan Đường bế quan. Về phần người khác muốn nói gì, miệng bên tai cứ kệ vậy.
- Nếu Lâm Bạch hỏi thì sao?
Phùng Xuân nhìn Lưu Vân, hắn có cảm giác cháu mình không tỏ vẻ gì, nhưng tuyệt đối không thể không chút động lòng!
Một nam nhân phong lưu có thể không nhớ ra nữ nhân từng liên quan tới mình. Nhưng chưa từng nghe nữ nhân nào sẽ quên đi người đàn ông đầu tiên.
Nhất là băng thanh ngọc khiết, thiên chi kiều nữ như Lưu Vân.
Thật có thể quên sao?
Phùng Xuân đế chủ có chút không tin.
Lưu Vân thản nhiên nói:
- Nói cho hắn biết, Lưu Vân đã có mục tiêu theo đuổi, khả năng sẽ không gặp lại hắn.
- Nếu như vậy?
Phùng Xuân nhìn Lưu Vân:
- Cảm giác có chút ngây thơ.
- Cửu thúc!
Lưu Vân có chút xấu hổ nhìn Phùng Xuân:
- Đã nói hắn có nữ nhân mình thích, ta không muốn hắn vì hai chữ trách nhiệm mà trong lòng nhớ mong ta!
- Nói như vậy... Ngươi?
Phùng Xuân cũng không giận, như thoáng chút suy nghĩ nhìn Lưu Vân. Hai gò má Lưu Vân như bay lên, xấu hổ nói:
- Dù thúc nói thế nào, ta cũng sẽ không gặp lại hắn!
Nói xong, thân hình chợt lóe, trực tiếp biến mất trong không gian.
Trên bầu trời lưu lại cầu vồng rực rỡ.
Đây là dấu hiệu phi thăng trong Huyễn Thần Giới!
Nhân tầng phi thăng địa tầng!
Lưu Vân trong lúc vô ý đã sáng tạo ra một kỷ lục.
Chưa từng có ai có thể sử dụng thời gian ngắn như vậy từ nhân tầng phi lên tớiđịa tầng.
Nàng là người đầu tiên!
Phùng Xuân cũng không đuổi theo mà đứng đó lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử kia tâm tư khó dò, còn nhỏ đã nhiều tâm nhãn như vậy. Tuy nhiên nha đầu này khiến ta có cảm giác như đang làm đà điểu rúc đầu vậy?
Phùng Xuân đế chủ thở dài một tiếng, thân hình chợt lóe, cũng biến mất.
Thiên địa trở lại bình tĩnh.
Giờ này, trong Huyễn Thần hồ. Sở Mặc mở hai mắt ra.
Chỉ là trong mắt có thêm sự phức tạp, còn có vài phần đau thương.
Xảy ra chuyện gì?
Nàng nhất định cho là hắn không biết gì.
Nhưng hắn cái gì cũng biết!
← Ch. 0499 | Ch. 0501 → |