← Ch.0544 | Ch.0546 → |
Đây là sự mạnh mẽ của tu sĩ cao cấp.
Một chưởng của tu sĩ Đại Thừa Kỳ, đừng nói là tu sĩ chưa đến Trúc Cơ như Sở Mặc, dù có là tu sỹ Nguyên Anh Kỳ, chỉ sợ cũng tan thành tro bụi
- Nhìn cái gì mà nhìn? Rác rưởi.
Lạc Anh lạnh lùng nhìn Sở Mặc nói:
- Rác rưởi là rác rưởi, ánh mắt có thể giết người được chắc?
Nói xong bay thẳng đến hướng cánh cửa kia.
Lạc Ninh cũng không liếc nhìn Sở Mặc đến một cái, y nghĩ, cũng chỉ là một kiến chưa đến Trúc Cơ mà thôi, chẳng có gì phải quan tâm chú ý.
Rồi Đổng Ngữ cũng bước thêm vài bước, đuổi kịp Lạc Anh.
Ánh mắt Tần Thi hướng về Sở Mặc, đem theo mấy phần xin lỗi, tuynhiên cũng chỉ là cảm thấy có chút không đành lòng mà thôi. Than nhẹ một tiếng, rồi cũng bước theo, nàng biết câu nói vừa rồi có chút đắc tội với Lạc Ninh.
Nếu như bình thường thì cũng không là gì, nhưng lần này hai huynh đệ Lạc Ninh với Lạc Anh đang giúp nàng với Đổng Ngữ tìm nước ngũ hành.
Dù sau này thế nào đi chăng nữa, nhưng giờ mọi người phải đứng bên nhua, chung sức hợp lực.
Lạc Anh đi thẳng đến cánh cửa đso, lấy một viên đan dược trênngười xuống.
Mấy người Lạc Ninh và Tần Thi hộ pháp cho Lạc Anh ở bên cạnh, đề phòng Hoàng Hoàng bất ngờ động thủ.
Hoàng Hoàng chỉ đứng ở nơi xa cười lạnh, căn bản không có ý tới gần.
Điều này làm cho Lạc Ninh thở phào một hơi, đồng thời trong lòng cũng không khỏi cảnh giác.
Hoàng Hoàng với Lạc gia thù sâu như biển, sao có thể tha cho họ dễdàng như thế? Không ra tay ở đây, không có nghĩa gã không muốn ra tay. Rất có khả năng, là đợi lúc lấy nước ngũ hành rồi mới ra tay.
Tuy nhiên, Lạc Ninh và Lạc Anh cũng không phải không có chuẩn bị, dù gì mọi người cùng bị áp chế xuống cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới tương đồng, bốn đánh một... cũng không phải không thể đánh lại gã.
Viên đan dược kia tỏa ra khí tức mạnh mẽ sắc bén, trong nháy mắt mở toang kết giới cánh cửa, bốn người nối tiếp nhau bước vào, rồi biến mất trong không trung.
Ngay sau đó viên đan dược kia vỡ tan tành há Giới Đan phẩm chất hoàn mỹ, mỗi viên... chỉ dùng được một lần.
Tuy nhiên chỉ một lần thôi là cũng đủ rồi, vì hầu như tất cả các cảnh giới đều khó vào ra dễ, lúc ra không cần dùng đến nữa.
Lúc này, trăng tròn đã lên cao, cánh cửa kia, dưới ánh trăng càng trở lên rõ ràng.
Thậm chí giờ phút này còn có thể thấy được một số hoa văn phức tạp và những hình vẽ thần bí trên cánh cửa kia. Lúc này Hoàng Hoàng mới nhìn về hướng Sở Mặc, bỗng nhiên nói:
- Này, tiểu tử, ngươi có Phá Giới Đan à?
Sở Mặc vừa mới ăn một viên đan dược, đang khôi phục thương thế.
Hắn chỉ bị luồng lực của Lạc Anh sượt qua, vì vậy thương thế tuy không nhẹ nhưng cũng không tính là chí mạng. Thời gian gần đây Sở Mặc luyện chế một số lượng lớn đan dược Thiên giới mới có, ngoài số dược cần đưa cho Linh Đan Đường, hắn cũng dự trữ một ít trên người.
Bởi vậy, vừa ăn xong viên đan dược, ngay lập tức thương thế có thể khống chế. Nghe lời Hoàng Hoàng nói, Sở Mặc ngẩng đầu lên, cnarh giác nhìn, trầm giọng nói:
- Thì sao?
Hoàng Hoàng thoáng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi không muốn báo thù à?
Con ngươi Sở Mặc trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Hoàng Hoàng, không nói gì. đương nhiên hắn muốn báo thù, tự dưng bị xỉ nhục, bị người ta khinh thường là con kiến thì cũng thôi, ai bảo mình cảnh giới quá thấp, nhưng Lạc Anh lại ra tay với hắn, khiến Sở Mặc hoàn toàn nổi giận. Trong lòng Sở Mặc hạ quyết tâm, đợi khi cảnh giới họ áp chế đến Tiên Thiên, chắc chắn sẽ không tha hco Lạc Anh.
Dù vậy, đây chỉ là suy nghĩ sâu xa trong lòng Sở Mặc, đâu có liên quan gì đến Hoàng Hoàng.
Sở Mặc cũng không cảm nhận được mấy phần thiện ý trên người Hoàng Hoàng. Sở Mặc cũng chẳng có hứng thú làm thứ đồ để người khác lợi dụng.
- Muốn báo thù, đi cùng ta. Hoàng Hoàng dừng như không thấy thái độ người lạ đừng tới gầncủa Sở Mặc, nói:
- Vào nơi này, cần có Phá Giới Đan phẩm chất hoàn mỹ, chỉ dựa vào ngươi... chắc chắn là không có, ta đưa ngươi vào, ở đó, tất cả cảnh giới của mọi người đều bị áp chế đến Tiên Thiên, lúc ấy, cơ hội báo thù của ngươi tới rồi.
Sở Mặc nhìn Hoàng Hoàng, lắc đầu:
- Thôi, thương thế ta rất nặng, ngươi tự vào đi.
Hoàng Hoàng thản nhiên nhìn Sở Mặc, thấy thiếu niên này cũng chẳng có mấy phần hảo cảm với mình, lắc đầu cười:
- Thôi, không hiểu được lòng người tốt. Nói xong, Hoàng Hoàng lấy một viên Phá Giới Đan phẩm chất hoàn mỹ, bước thẳng vào cánh cửa.
...
Sở Mặc hoàn toàn không để ý tới ý tứ của Hoàng Hoàng, mà yên lặng ngồi xếp bàn trong không trung, nhắm đôi mắt, ở đó điều tức, Huyễn Thần hồ bên mênh mông nới đó, gió êm sóng lặng, không có chút động tĩnh gì.
Chẳng tương xứng một chút gì với Huyễn Thần hồ trong truyền thuyết tràn ngập điều quỷ dị, mỗi một bước chân cũng khiến con người ta lo lắng
Thậm chị ngay cả huynh đệ Lạc gia và Tần Thi, Đổng Ngữ bước vào trong cũng thấy có tin
- Vận khí hôm nay của chúng ta tốt thật đấy, cứ nghĩ tiến gần đến Huyễn Thần hồ khó khắn lắm cơ, thế mà gió yên sóng lặng, chẳng có bất cứ chuyện gì, đúng là ông trời giúp chúng ta!
Đổng Ngữ cười mí mắt tủm tỉm nói, khuấy động bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Tần Thi thoáng nhìn khuôn mặt trầm lặng của Lạc Ninh, cũng nhẹ cười nói:
- Đúng thế, đây là lần đầu tiên chúng ta thành công bước vào trong này, hy vọng lần này có thu hoạch.
Lạc Anh nói:
- Yên tâm, lần này, nhất định chúng ta sẽ thành công.
Lạc Ninh lại không nói điều gì, chỉ thản nhiên nhìn đệ đệ, trong lòng cười lạnh: "Cứ cho lần này sẽ lấy được nước ngũ hành thật đi chăng nữa... cũng không thể dễ dàng đưa cho hai nữ nhân này được. Đổng Ngữ trông có vẻ không có tâm cơ gì, thực ra, tâm kế của nàng còn sâu hơn cả Tần Thi... nếu các ngươi nhanh như thế đã không muốn dính dáng với bọn ta, thì đến lúc, các ngươi sẽ phải trả giá cho câu nói của mình!
Khóe mắt nheo lên liếc nhìn nữ tử tuyệt sắc, lòng Lạc Ninh trở lên lạnh lẽo, trước đây chẳng để cho ta động chạm lấy một chút... rồi xem nàng sẽ khước từ ta thế nào đây?Không gian này, nhìn có vẻ giống như trong lòng Huyễn Thần hồ, nhưng trên thực tế, đây có thể là một thế giới nhỏ tách biệt, sau khi bốn người bước vào, đi theo một con đường.
Vách tường phía hai bên đường như được hình thành từ tự nhiên, trên mặt có biết bao hoa văn phức tạp, nếu như có thời gian nhìn lâu hơn một chút, thì cho dù có là tu sĩ Phi Thăng Kỳ cũng sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, muốn nôn.
← Ch. 0544 | Ch. 0546 → |