← Ch.0695 | Ch.0697 → |
Đến trấn, thấy mấy người trẻ tuổi, dựa vào kiến thức của vị Chí Tôn Ma tộc đã dạy, Sở Mặc biết những người trẻ tuổi này đã bị Lý Trúc khống chế thần hồn. Hơn nữa, thủ đoạn lại vô cùng cao minh. Gã đem hình ảnh của mình lưu lại thật sâu trong ý niệm, linh hồn của những người này. Trừ khi sử dụng một thủ đoạn cao hơn nếu không cho đến chết, những người này cũng chỉ nhận thức Lý Trúc làm chủ nhân mà thôi.
Nghe Sở Mặc nói, Thẩm Ngạo Băng khiếp sợ lẩm bẩm:
- Ngày đó ta bị người của Lý Trúc bắt được. Gã muốn biết chỗ những người khác trốn từ miệng ta, nên dụng hình với ta. Ta không nói, gã nhốt ta vào địa lao. Ta không biết nhiều về những người trẻ tuổi ở trên trấn. Không ngờ họ chỉ là một đám đáng thương, bị khống chế thần hồn. Thẩm Ngạo Băng nói xong, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc nói:
- Nếu có biện pháp, nhất định phải cứu bọn họ.
Sở Mặc không nghĩ chưởng môn Phi Tiên vốn lạnh lùng cao ngạo trong tâm lại là người thiện lương.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Sở Mặc, Thẩm Ngạo Băng hơi xấu hổ nói:
- Trong lòng ngươi có phải nghĩ ta là một nữ nhân lạnh băng lại không biết điều?
Sở Mặc cười khan, nói tránh đi:
- Những người trẻ tuổi này đều có thiên phú tốt, là các mầm non đầy triển vọng. Lý Trúc có bản lĩnh không nhỏ, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà lại tìm được nhiều nhân tài như vậy, đúng là đã giúp ta tiết kiệm thời gian.
- Ý của ngươi là...?
Thẩm Ngạo Băng cũng không nói tiếp chuyện trước nữa, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Sở Mặc.
- Ý của ta là biến những người trẻ tuổi thiên phú cao này thành người của chúng ta.
Sở Mặc nói
- Hả...
Thẩm Ngạo Băng kinh ngạc há hốc mồm, khó tin nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi định dùng thủ đoạn của Ma tộc để ứng phó với những người này sao?
Khóe miệng Sở Mặc co rút. Hai năm không thấy, hắn thấy Thẩm Ngạo Băng tính tình đại biến. Nếu không phải khí tràng trên người nàng không hề thay đổi, Sở Mặc thậm chí hoài nghi nữ nhân trước mắt là mẹ của Thẩm Tinh Tuyết, Thẩm Ngạo Sương rồi.
- Ai nói nhất định phải dùng thủ đoạn của Ma tộc mới tóm được những người này về cho mình chứ? Sở Mặc nhìn Thẩm Ngạo Băng, khẽ mỉm cười:
- Từ từ ngươi sẽ biết.
Nhìn Sở Mặc ra vẻ thần thần bí bí, Thẩm Ngạo Băng bĩu môi, giống hệt một cô gái nhỏ, liếc mắt nói:
- Thôi đừng ba hoa nữa. Giờ chúng ta nên làm gì? Nhanh chóng rời khỏi nơi này hay thế nào?
- Sao phải đi chứ?
- Không đi chẳng lẽ ngồi đây đợi Lý Trúc mang một đống cao thủ Tiên Thiên đến bắt vào địa lao hay sao?
Thẩm Ngạo Băng trừng mắt nhìn Sở Mặc.
- Ngươi là đối tượng cần loại trừ số một của Lý Trúc. Khi bị baovây, ta còn có khả năng sống sót chứ gã sẽ không tha cho ngươi đâu.
- Vậy hãy chờ xem.
Sở Mặc nhe răng cười.
Thẩm Ngạo Băng bị bộ dáng của Sở Mặc làm cho tức giận, cố kìm nén, nhẹ giọng khuyên:
- Ta biết ngươi thiên phú tốt, trong đám người trẻ tuổi là thiên kiêu chân chính đỉnh cấp. Lúc trước ta cũng nói, nếu ngươi có thể sống sót từ Quy Khư đi ra, phái Phi Tiên sẽ hết sức ủng hộ ngươi. Tục ngữ có câu, mãnh hổ nan địch quần hồ. Dù ngươi có mạnh mấy cũng không đánh lại một đám liên hợp được. Ta hy vọng ngươi có thể tỉnh táo, chúng ta sẽbàn bạc kỹ hơn. Ta tin rằng, một ngày nào đó, chúng ta có thể thắng chúng. Dù sao, tà không thắng được chính.
Tà không thắng được chính ư? Sở Mặc thở dài. Kia chỉ là lời nói được lưu truyền từ đời này qua đời khác mà thôi.
Nhưng trong thực tế, tà bao giờ cũng chiếm thượng phong hơn một chút. Giống như tình hình hiện tại ở Nhân giới.
Dù bây giờ Lý Trúc chỉ xây dựng thế lực của gã ở lục địa Bạch Hổ nhưng tin rằng không lâu nữa, gã sẽ vươn tay sang các lục địa khác. Đến lúc đó, toàn bộ Nhân giới sẽ rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Đến lúc đó, ai có thể làm 'chính' chứ.
Sở Mặc không muốn xóa bỏ niềm tin của Thẩm Ngạo Băng, thật không dễ khiến cho nữ nhân lạnh lùng kiêu ngạo này nói ra một việc hợp tình hợp lý đến vậy. Sở Mặc cảm khái, hoàn cảnh có thể thay đổi con người mà.
- Tại sao ngươi không nói gì?
Thẩm Ngạo Băng hơi tức giận.
Hiện tại hầu như tất cả những người sống sót đều chờ mong Sở Mặcđi ra từ Quy Khư, dẫn dắt mọi người chiến đấu chống lại Lý Trúc.
Nếu hắn có thể đi ra từ hai năm trước thì đã giờ đã không phải ngồi chỗ này chờ chết.
- Hãy tin tưởng ta.
Nhìn Thẩm Ngạo Băng lo lắng, Sở Mặc chỉ tùy ý nói ra ba chữ, xong ngồi xuống bên cạnh.
- Ngươi...
Khóe miệng Thẩm Ngạo Băng co giật. Nếu không vì nàng đánh không lại hắn thì đã đi lên đập cho hắn một phát rồi. Rất nhiều người trên cổ trấn đều đang âm thầm chú ý nơi này. Trong lòng họ vẫn có địch ý với Sở Mặc. Chính bọn họ cũng không rõ, đối phương chỉ là một người xa lạ, chỉ vừa mới vào đây, cứu phạm nhân mà chủ nhân đã bắt. Nhưng cái cảm giác chán ghét kia lại như có từ trước rồi.
Một đêm bình yên qua đi. Đến sáng ngày thứ hai
Vốn ngồi an tĩnh một chỗ suốt đêm, Sở Mặc đột nhiên đứng lên ra ngoài.
- Ngươi muốn làm gì? Thẩm Ngạo Băng ngồi bên mở mắt, kinh ngạc nhìn Sở Mặc, cho rằng hắn đã nghĩ thông.
- Ta muốn mang những người trẻ tuổi rời khỏi nơi này.
Sở Mặc nói.
- Ngươi muốn làm vậy sao. Cảnh giới của người cao nhất trong đám này chỉ mới ở luyện tâm kỳ, nếu mang theo họ...
Thẩm Ngạo Băng không tin vào tai mình, nhìn Sở Mặc hỏi.
Thẩm Ngạo Băng không nói tiếp nhưng Sở Mặc vẫn hiểu. Dù những người này có thiên phú tốt đến đâu thì cảnh giới vẫn còn quá thấp. Nếumang theo chẳng khác nào tăng thêm trói buộc vào người.
Sở Mặc hiểu vì sao Thẩm Ngạo Băng lo lắng. Một năm qua, thế lực của Lý Trúc ngày càng mạnh mẽ, mạnh đến mức khó mà chống lại, khiến người từng là đại nhân vật, ở đỉnh cao của thế giới như Thẩm Ngạo Băng cũng cảm thấy vô lực.
Nhưng Sở Mặc thì khác. Ở Quy Khư, hắn đã lấy được rất nhiều truyền thừa, nhưng không cái nào dạy hắn phải chạy trốn cả.
- Nếu ngươi không yên tâm có thể đi trước. Hiện tại Lý Trúc biết ta đã về, sẽ đặt toàn bộ chú ý lên người ta. Ngươi không phải lo. Sở Mặc khẽ cười nói.
- Hiện tại chắc gã chưa về đâu. Khả năng lớn nhất là đang đuổi giết nhóm người Nhất Nương và Tinh Tuyết.
Sở Mặc nhíu mày:
- Trên người của ngươi có đồ của Nhất Nương hoặc Tinh Tuyết đã dùng không?
Thẩm Ngạo Băng hiểu nhầm ý Sở Mặc, sắc mặt ửng hồng, trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi một đại nam nhân, lấy đồ con gái đã dùng làm gì. Sở Mặc cười khổ:
- Ngươi hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn bói một quẻ.
- Ngươi có thể bói ra sao?
← Ch. 0695 | Ch. 0697 → |