← Ch.0711 | Ch.0713 → |
Trên mặt của Sở Mặc lộ vẻ tươi cười, tựa như Giới Linh đang thực sự đứng trước mắt hắn vậy, nhẹ giọng nói:
- Ta biết rồi!
Trong lệnh bài, tiếng nói của Giới Linh vẫn đang tiếp tục vang lên:
- Ngươi mang trên mình một bí mật cực lớn, hẳn là chính ngươi cũng có cảm nhận được
Phân thân không cần tu luyện mà có thể tự trưởng thành. Nói một cách chính xác thì phân thân này vốn dĩ đã đạt tới cảnh giới tối cao rồi! Cơ bản là không cần phải bổ sung thêm gì nữa.
Chỉ cần bản thân đạt tới một cảnh giới nhất định liền có thể phát huy ra được thực lực của y!
Sở Mặc tự biết vốn kiến thức của bản thân vẫn còn hạn hẹp, nhưng ít ra cho tới giờ, hắn chưa từng được nghe tới cách nói này trên bảng tin!
Không phải tu sĩ nào cũng có trước được phân thân thứ hai. Khi đếnđược kỳ Luyện Thần để tu luyện ra nguyên thần thứ hai, đại đa số các tu sĩ đều cố gắng nâng cao cảnh giới của nguyên thần thứ hai này!
Khi nguyên thần tu luyện tới một mức độ nhất định, sẽ có thể hóa giả thành thật, ngưng tụ thành phân thân thứ hai. Nhưng nếu muốn nâng cao cảnh giới của phân thân thứ hai này thì phải nói là khó khăn trùng trùng điệp điệp.
Bởi vì như vậy thì không khác nào hai người cùng tu luyện! Lượng tài nguyên phải tiêu hao là con số mà người bình thường không thể nào chu cấp được. Mà tối đa bộ phân thân này lại có thể phát huy ra sức mạnh lớn nhất của một Chí Tôn. Điều đó chẳng phải nghĩa là, chỉ cần Sở Mặc bước vào cảnh giới Đế Chủ liền có khả năng dùng thực lực để chống lại Chí Tôn hay sao? Đây quả thực là việc khiến cho người ta phải kinh ngạc!
Hơn nữa, giá trị có y còn vượt xa hơn thế.
Điểm mấu chốt nhất là, Sở Mặc có thể qua bộ phân thân này để cảm nhận được cảnh giới Chí Tôn! Sau đó, quay trở lại nuôi dưỡng bản gốc đang ở cảnh giới Đế Chủ của mình!
Cảnh giới tối cao trên thế gian này, đường của Đế Chủ có thể tìm, đường của Chí Tôn lại không thể nào tìm được!
Nhưng bây giờ, Giới Linh lại tặng cho hắn bộ phân thân này, chẳng khác nào đưa cho hắn một con đường dẫn tới Chí Tôn!
Có bộ phân thân này, chỉ cần không phải quá mức kém cỏi ngu độn, có công mài sắt có ngày nên kim, cho dù cứ dựa vào thời gian trôi qua thôi... một lúc nào đó ắt cũng sẽ trở thành Chí Tôn.
- Chẳng trách Giới Linh nói, dù Chí Tôn có thấy bộ phân thân này cũng phải thèm rỏ dãi, liều mình cướp đoạt. Thì ra là như vậy!
Sở Mặc bỗng nhiên ngộ ra. Một Chí Tôn ở thế giới này có địa vị thế nào, chỉ cần không phải thằng ngốc đều có thể hiểu được.
Nếu có thể khiến gia tộc hoặc thế lực của mình thêm một Chí Tôn, bất cứ kẻ nào cũng có thể liều mạng cho được!
Sở Mặc cũng hiểu vì sao Giới Linh không cho hắn mang bộ phân thân này ra bên ngoài sử dụng, nếu thứ này bị người ta biết được, nhất định sẽ châm ngòi tạo nên một mối họa lớn. Đến lúc đó, dù Giới Linh có muốn bảo vệ bản thân thì cũng là việc nằm ngoài tầm với của y rồi.
Bên trong Huyễn Thần Giới, sự tồn tại của Giới Linh không khácnào một vị thần, y nắm trong tay mọi quy tắc và luật lệ. Nhưng ở thế giới bên ngoài, Giới Linh lại chỉ đành bất lực.
Phù!
Sở Mặc thở phào một cái, trong con ngươi hiện lên vẻ cảm kích.
Lúc này, câu cuối cùng của Giới Linh cũng nói ra:
- Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết để điều khiển bộ phân thân này, nhất định phải nhớ kỹ những lời ta đã nói lúc nãy, hiện tại ngươi chỉ có một nén nhang để khống chế phân thân thôi. Hơn nữa, khi linh hồn ngươi nhập vào phân thân này, nhất định phải cất thể xác củangươi vào Thương Khung Thần Giám! Nếu như trong quá trình đó mà ngươi bị người khác phá hủy thể xác hoặc cầm chân trong thời gian một nén nhang trở lên, khiến linh hồn ngươi không kịp quay về, thì khi ấy linh hồn ngươi không thể khống chế phân thân lâu được... ngươi chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ! Còn có, khi sử dụng phân thân này trong Huyễn Thần Giới, ngươi cũng không được để bản thân bị bại lộ! Nếu không, sẽ có vô số kẻ mạnh hơn tìm được ra ngươi bằng khối biện pháp! Lúc đó, dù là ta... cũng hết cách bảo vệ an toàn cho ngươi.
Giới Linh nói cực kỳ nghiêm túc, chính là đang cảnh cáo.
- Theo lời của Giới Linh, mỗi lần ta chỉ sử dụng được phân thânnày trong có một nén nhang, nên với thời gian một nén nhang này, ta phải kết thúc chiến đấu.
Sở Mặc cau mày, thì thào nói:
- Nhưng bây giờ ta lại chỉ có thể dùng sức mạnh Chân Tiên về mặt thể xác của phân thân này... không thể dùng phép thuật, chỉ sử dụng sức mạnh cơ thể thì có thể phát huy bao nhiêu năng lực chiến đấu? Có thể chạy nhanh đến đâu đây?
Sở Mặc vô cùng tò mò về vấn đề ấy.
- Có thể dùng những công pháp hiện giờ của ta không?
Bỗng dưng Sở Mặc nghĩ tới điều này, sau đó ánh mắt hơi nheo lại. Hắn muốn thử một chút.
Lát sau, giữa cấm địa trên Thiên tầng trong Huyễn Thần Giới truyền đến một tiếng nổ long trời lở đất.
Một bóng người khắp toàn thân tỏa ra hơi thở dũng mãnh, nằm vô cùng thảm hại bên trong hố to sâu chừng trên trăm trượng, trên người kẻ đó vẫn đang bị bao phủ bởi một vầng hào quang mông lung, không thấy rõ được tướng mạo. Nếu không, nhất định sẽ thấy được cái vẻ ngây thơ vô tội trên khuôn mặt hắn bây giờ.
Sở Mặc nhe răng nhếch miệng nằm dài trong hố sâu cả ngày trời mớibắt đầu bò dậy.
Có chút mơ hồ ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, hồi lâu mới lẩm bẩm một câu:
- Cường độ của thể xác này, vậy mà còn vượt xa thể chất tổ cảnh của ta... Nhưng mà nghĩ lại cũng bình thường thôi, nếu cường độ thể xác của một cơ thể Chân Tiên, mà không bằng thể chất tổ cảnh của ta ở Tiên Thiên, vậy cũng khó mà tin nổi.
Mà vừa rồi chẳng qua Sở Mặc mới chỉ dẫm mạnh chân một cái thôi thì đã tạo thành hậu quả như vậy rồi. Linh hồn vừa nhập vào trong thân thể này, nên Sở Mặc vẫn còn chưa quen, ngồi khoanh chân ở đó, nhẹ nhàng vận hành Thiên Ý Ngã Ý, thì một cảm giác thông thấu nháy mắt truyền đi khắp toàn thân.
Sở Mặc hơi hơi kinh hãi, hắn chỉ mới thử có chút thôi, mà lại thành công rồi!
- Xem ra tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý này, còn mạnh mẽ và thần bí hơn ta tưởng nhiều!
Sở Mặc không nhịn nổi thì thào một mình.
Một bộ tâm pháp được khai quật ở Tiên Giới, nhưng khi vận hànhtrong thân thể của một Chân Tiên lại không xảy ra vấn đề gì cả. Việc này đã có thể nói lên rất nhiều điều.
Thời gian tiếp đó, Sở Mặc cũng không đi thí nghiệm lung tung thêm cái gì, bởi hắn vẫn còn biết đây là đâu.
Vùng cấm của Thiên tầng!
← Ch. 0711 | Ch. 0713 → |