← Ch.0777 | Ch.0779 → |
- Như vậy là tốt nhất.
Sở Mặc nói.
Kim Thiết Cương lẩm bẩm:
- Kim gia... cũng phải cần thể diện chứ.
Đoàn người một đường đi được một chút lại ngừng, tỷ muội Phương gia trừ lúc cần đi vệ sinh ra mới có thể ngẫu nhiên nói với bên ngoài, thời gian khác tất cả đều trốn trong xe không gặp người khác.
Cho nên trên đường, giữa các nàng và Sở Mặc cũng không hề đụng mặt.
Hơn mười ngày sau.
Đoàn người Sở Mặc cuối cùng cũng đi tới Thành Cẩm Tú.
Nhìn tòa thành to lớn hùng vĩ cả mười dặm này, trong lòng Sở Mặc ít nhiều có sự kích động.
Đây là tòa thành đầu tiên mình đi vào sau khi tiến vào Linh giới. Sở Mặc trầm tư một chút, ôm quyền nói với Kim Thiết Cương:
- Cảm ơn Kim huynh dọc đường đi đã chăm sóc, chúng ta ở trong này rồi vậy thì sau này từ biệt tại đây.
Kim Thiết Cương gật gật đầu, gã cũng cần trở về phục mệnh, mang theo một người xa lạ cũng không được.
- Thành Cẩm Tú này, trong vòng vài ngàn dặm là tòa thành lớn nhất.
Kim Thiết Cương ở bên cạnh giới thiệu với Sở Mặc:
- Nơi này rất phồn hoa, cũng có rất nhiều tu sĩ, đến lúc đó, lão đệ nếu có chuyện gì có thể đến Kim gia tìm ta, nói tên của ta là được! Đến lúc đó, ta mời đệ uống rượu. Kim Thiết Cương mặc dù không nói rõ nhưng Sở Mặc cũng hiểu được, người ta là sợ hắn gây ra chuyện gì ở Thành Cẩm Tú, muốn giúp hắn.
Sở Mặc cũng không phải là người không biết tốt xấu, lập tức ôm quyền nói:
- Nếu có chuyện, tại hạ nhất định tới cửa làm phiền.
- Được, chúng ta đi trước, tạm biệt, sau này còn gặp lại.
Kim Thiết Cương cũng ôm quyền nói. Sau đó đoàn xe chậm rãi mà đi.
Sở Mặc và Đại Công Kê cưỡi con ngựa mà Kim Thiết Cương đưa, nhìn đoàn xe đi xa.
Lúc này, Đại Công Kê mới lên tiếng:
- Tiểu tử, điều này hơi không giống với tính cách của ngươi.
- Ừm?
Sở Mặc hơi ngẩn ra.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn giúp cô nương kia?Đại Công Kê quay đầu lại nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc không kìm nổi bật cười:
- Giúp? Giúp thế nào? Đánh thẳng tới Kim gia nói rằng sao các người có thể cướp đoạt dân nữ? làm như thế rất mất thể diện Kim gia các ngươi đó? Sau đó khai chiến với họ sao?
Đại Công Kê liếc mắt:
- Ngươi không biết là cô nương này thật đáng thương đấy sao? Kê gia nhớ rõ, ngươi đối với nữ nhân luôn luôn tốt lắm mà. Để Kê gia tính toán cho ngươi xem, đầu tiên là Diệu Nhất Nương, sau đó là Thẩm Tinh Tuyết, sau nữa là Tiểu Hoàng Cẩu... khụ khụ, Hoàng Họa cô nương!Càng về sau ngay cả chuyện của Thiên giới ngươi cũng chả quản đấy thôi, ngay cả Công chúa đại tộc ở Thiên giới cũng bị ngươi mang về nhà...
-...
Sở Mặc bốc khói đầu nhưng lại có cảm giác không phản bác được.
- Cô nương này rõ ràng là không muốn gả cho gì mà Kim Bát công tử kia.
Đại Công Kê nói:
- Chuyện như vậy, một người tràn đầy tinh thần trượng nghĩa như ngươi sao lại có thể làm như không thấy?
- Tại sao ta lại có cảm giác ngươi đang châm chọc ta nhỉ?
Sở Mặc đen mặt nói.
- Kê gia là đang khen ngươi mà!
Đại Công Kê bĩu môi, sau đó nói:
- Nhưng mà Kê gia cũng đã nhìn ra, tiểu thư Phương gia kia có cảm giác với Bát công tử hay không thì không biết, nhưng trải qua chuyện lần này, tiểu tử Vương gia chỉ sợ là không còn đất diễn nữa.
- Đúng vậy đó, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ tới lại đều tự bay.
Sở Mặc cảm thán một câu.
- Đúng vậy, tiểu tử Vương gia kia Kê gia cũng không vừa mắt với hắn. Lòng dạ hẹp hòi, tính tình đa nghi, ngươi không nghe nhị tiểu thư Phương gia nói sao? Bây giờ lại có vài tiểu tử thối tha hành động thất bại, chủ yếu là do nhị tiểu thư Phương gia chủ động đề xuất, sau đó đệ đệ của tiểu tử Vương gia kia còn mời bạn của bạn đến giúp đỡ. Còn người trong lòng của Đại tiểu thư Phương gia là một tên không có chủ kiến lại nhát gan sợ phiền phức. Vị đại tiểu thư Phương gia kia cũng đủ thông minh, nói mấy câu đã hỏi được ngọn nguồn rồi, chỉ sợ là sâu trong lòng đã hoàn toàn thất vọng với tên tiểu tử Vương gia.
Đại Công Kê rất nghiêm túc phân tích.
- Ngươi con gà này thật đúng là nhiều chuyện quá đấy. Sở Mặc cười lạnh nói:
- Thật giống với bà già nhiều chuyện.
- Tiểu tử, ngươi còn nói nữa, Kê gia sẽ trở mặt với ngươi.
Đại Công Kê từ trên lưng ngựa nhảy xuống, căm tức nhìn Sở Mặc.
- Đi!
Sở Mặc thúc hai chân vào bụng ngựa, con ngựa liền tung vó chạy như điên. Thực hiển nhiên, con ngựa cũng không chịu được con gà này, nó không muốn nhìn thấy con gà này ngồi xổm trên người nó một phút nào nữa.
- Ngươi còn muốn chạy?
Đại Công Kê giang cánh, lại hạ xuống lưng ngựa, sau đó nó dùngmiệng, mổ một phát vào lưng Sở Mặc.
Coong một cái, nó thấy như mổ vào tấm sắt.
Đại Công Kê cả giận:
- Ngươi lại dám bẫy ta!
Sở Mặc cười lạnh:
- Ai bảo ngươi nói xấu ta.
- Ngươi cứ chờ đó, Kê gia không để yên cho ngươi đâu.
- Xem ai sợ ai chứ!
Một người một gà, phóng ngựa chạy như điên về một tòa thành lớn.
Thật ra Đại Công Kê không muốn Sở Mặc đi xen vào chuyện của người khác nên mới nói thế.
Rõ ràng Phương Lan thích tiểu tử Vương gia. Kim Thiết Cương nói không sai, dù Phương Lan có gả cho Kim Minh, trở thành thiếp của Kim Minh hay không thì Vương Võ cũng không phải là người xứng đáng với nàng. Đối với một nữ nhân mà nói, gả cho một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, lại hay nghi kỵ thì đúng là tai họa. Vì với một nam nhân như vậy, dù có là thanh mai trúc mã, sinh sống lâu cũng sẽ bị quên đi, chỉ còn lại nghi kỵ và cãi vã mà thôi.
Phương Lan cũng biết thế. Nên dù hiện tại trong lòng nàng vẫn còn có chút mong đợi đối với Vương Võ, nhưng sau một thời gian ngắn nữa, nàng nhất định nghĩ thông suốt.
Qua lời của Kim Thiết Cương có thể thấy, mặc dù Kim Minh hơi giống kiểu công tử quần là áo lượt, nhưng cũng thật sự thích Phương Lan. Nếu Kim Minh kiên trì theo đuổi, khó mà nói Phương Lan có độngtâm không.
Nếu Sở Mặc xuất thủ can thiệp cái chuyện đâu đâu này, có khi kết quả lại tồi tệ hơn. Chỉ có thằng ngốc mới xen vào thôi.
Trên thời giới này, không phải chuyện gì cũng có thể đen trắng rõ ràng, sẽ tùy lúc mà có sự thay đổi. Có tinh thần trọng nghĩa là tốt, nhưng không thể áp dụng lung tung. Nếu không có khi còn bị mất lòng các bên, chuốc lấy tiếng xấu vào người.
Sở Mặc và Đại Công Kê cưỡi ngựa tiến vào Cẩm Tú thành, sau đó liền ngây người trước cảnh tượng phồn hoa nơi đây. Trong thành có rất nhiều nhà cao, thấp nhất cũng phải ba bố tầng. Xa xa còn có mấy lầu các, có cái hai mươi mấy tầng, cứ như mấy tòa nhà chọc trời.
← Ch. 0777 | Ch. 0779 → |