← Ch.0802 | Ch.0804 → |
Mặc dù lượng tài nguyên của hắn không so được với đại gia tộc hay đại môn phái nhưng có ưu thế là rất linh động, có thể lấy bất cứ lúc nào.
Cho dù không lấy được ở Linh giới, nhưng vẫn lấy được ở HuyễnThần giới mà. Cũng lâu rồi hắn chưa giao dịch với Linh Đan đường, chắc người ở đó đang rất nóng nảy.
Sở Mặc vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã về đến nhà trọ Tường Phúc. Hai hàng đèn lồng to đùng được treo trước cửa, chiếu sáng cả một không gian.
Sở Mặc chỉ còn cách nhà trọ khoảng một dặm, nhưng đoạn trước mặt có mấy cây cổ thụ ven đường, nên trông hơi âm u.
Đang đi, Sở Mặc đột nhiên dừng lại, thản nhiên nói:
- Nếu đã đến thì xuất hiện đi.
- Tiểu tử, lỗ tai ngươi rất thính. Nhưng ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội, chịu khó lưu lại một cánh tay đền bù đi.
Người tới quát khẽ, nháy mắt bộc phát một luồng khí tức cường đại, tạo ra một áp lực lớn bao phủ lấy Sở Mặc.
Trong không gian âm u chợt có một ánh đao sáng loáng muốn chém vào tay Sở Mặc. Đòn đánh này khá xảo quyệt, tốc độ nhanh không tưởng. Mặc dù là tu sĩ Trúc Cơ, bị tập kích bất ngờ cũng khó mà ngăn được một kích này.
Mấy tu sĩ Kim gia đi theo bảo vệ Sở Mặc từ xa thấy kinh hãi, cố gắng lao tới hỗ trợ. Bọn họ đã cảm nhận được người đánh lén Sở Mặcchính là Trúc Cơ đỉnh cao tu sĩ.
- Không tốt! Là Trúc Cơ đỉnh cao đó.
- Mau cứu Sở công tử.
Bọn họ không tin một người luyện võ Tiên Thiên lại có thể ngăn trở một kích toàn lực của Trúc Cơ đỉnh cao.
Nếu để Sở Mặc bị thương ở đây, đêm nay bọn họ cũng không cần trở về phục mệnh. Tuy nhiên, Sở Mặc đột nhiên xuất thủ.
Trong tay Sở Mặc cũng đồng thời có một thanh đao sáng loáng.
Mấy tu sĩ Kim gia đứng đằng xa, chỉ nhìn thấy hai luồng sáng trong không trung, sau đó là có tiếng người kêu đau. Một cánh tay bị chặt, rơi trên con đường đá.
- Muốn một tay của ta sao? Ta chặt của ngươi một tay, về nói cho chủ tử của ngươi, y chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Nếu còn trêu chọc ta, liệu mà lo giữ mạng. Giờ thì cút đi!
Sở Mặc hét lên, nhưng giọng vẫn trầm thấp. Mấy tu sĩ Kim gia định xông đến cũng dừng bước. Bọn họ đã tiến đến gần, người còn đang ở không trung, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt đều không dám tin, mặt nghệt ra.
- Ta...ta đang thấy cái gì đây?
Một người trong số đó kinh hãi, mở miệng.
- Tu sĩ Trúc Cơ đỉnh cao kia đã bị chặt một tay rồi thì phải?
- Đúng đó... Ta còn biết tên Trúc Cơ đỉnh cao đó. Gã là một chấp sự cấp cao ở Lục gia, tên là Lục Nhất Phong. Nghe người ta nói, gã đã gần bước vào Kim Đan kỳ, sắp trở thành trưởng lão của Lục gia rồi.
Một người khác sâu kín nói.
- A...là người của Lục gia ư?
Lúc này, người bên kia mới kinh sợ nói:
- Làm sao...ngươi có thể đả thương ta chứ?
Người vừa nói đúng là người vừa bị Sở Mặc chém một tay, chấp sự cấp cao Lục Nhất Phong.
Nhưng vào giờ phút này, mặt đại nhân vật có uy danh ở Cẩm Tú thành lại đang tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm người trẻ tuổi cầm đao, thậm chí không thèm để ý mấy tu sĩ Kim gia đã hiện thân đang đứng đằng xa. Trước khi đến đây, 'công tử' còn từng dặn gã đừng giết người này.
- Ngươi chỉ cần mang về một cánh tay của hắn, dạy cho hắn một bài học nhớ đời là được.
Lục Thiên Kỳ đã nói như vậy.
Nhưng hiện tại, người bị mất tay lại là Lục Nhất Phong. Toàn bộ cánh tay của gã đã bị chém đứt, còn đang nằm ở kia.
- Sao thế? Muốn lấy lại cánh tay của ngươi sao?
Sở Mặc ngẫm nghĩ nhìn nam tử trong không trung, sau đó cúi người nhặt cánh tay lên:
- Ngươi muốn không?
- Ngươi... Ta...ta muốn.
Lục Nhất Phong nói, cảm thấy rất nhục nhã.
Với cảnh giới của gã còn chưa có năng lực mọc lại cánh tay bị cụt. Muốn như vậy, ít nhất phải là Nguyên Anh tu sĩ trở lên.
Nên nếu không muốn tàn tật, gã vẫn cần lấy lại cánh tay kia.
Sở Mặc lạnh lùng cười, tay cầm Thí Thiên, tay cầm cánh tay của Lục Nhất Phong, khua khua hai cái, hờ hững nói:
- Ta không có thù oán gì với ngươi, ngươi lại muốn chặt một tay của ta. Nếu ta yếu hơn, giờ có khi không chỉ mất một tay đâu. Ngươi nói, ta có nên trả lại tay cho ngươi, hay chém thành bảy tám đoạn mang cho chó ăn?
- Ngươi...không thể làm như vậy.
Mặc Lục Nhất Phong càng tái, máu ở vai vẫn chảy không ngừng, vô cùng đau đớn, mồ hôi gã tuôn như mưa:
- Ta là người của Lục gia...
- Ta đâu có thù oán gì với Lục gia các ngươi, sao các ngươi lại làm như vậy? Chẳng lẽ là người của Lục gia thì có thể tùy tiện chém tayngười khác? Có phải các ngươi cảm thấy mình mạnh nhất ở Linh giới rồi hay không?
Sở Mặc nổi giận hét lớn, tiếng hét vang vọng, truyền khắp Cẩm Tú thành.
Lục Thiên Kỳ đang ngồi trong phòng đọc sách, sắc mặt đại biến, đứng lên ngay lập tức:
- Không ổn rồi!
Bóng dáng chợt lóe, biến mất khỏi gian phòng.
Cùng lúc đó, rất nhiều người cũng phản ứng tương tự.
- Cứ người từ bên ngoài đến Cẩm Tú thành là phải nhìn sắc mặt Lục gia các ngươi mà làm việc hay sao? Nếu các ngươi không thích, sẽ tùy ý phế bỏ người khác. Đúng là coi trời bằng vung!
Sở Mặc một tay cầm đao, một tay vẫn cầm tay của Lục Nhất Phong, quay ra hét:
- Cút ngay cho ta! Nếu muốn cánh tay này, kêu chủ ngươi tới đây nói chuyện.
- Ngươi đừng quá phận.
Lục Nhất Phong suýt nữa thổ huyết. Gã đường đường là chấp sự cao cấp của Lục gia, nửa đêm canh ba lại đi đánh lén một người luyện võ Tiên Thiên. Chưa nói để bị mất một tay, lại còn bị người này ồn àokhiến cho cả thành biết chuyện. Quá mất mặt, mà không chỉ mất mặt gã, còn mất mặt Lục gia.
Sớm biết như vậy, gã thà không cần cánh tay cũng không muốn sự việc nháo lớn.
- Ta quá phận sao? Đúng là buồn cười. Chẳng qua ta không đồng ý lời mời của cái cô nàng mặt đơ của Lục gia các người thì làm sao? Làm gì có kiểu mời như thế chứ. Không đi liền thành kẻ thù. May là các ngươi ở cái nơi hẻo lánh này, nếu ở chỗ nào nhộn nhịp, chắc đã sớm bị người khác tiêu diệt rồi.
Sở Mặc lạnh lùng nói.
- Ngươi nói linh tinh cái gì thế?
Lục Nhất Phong muốn thổ huyết, bị Sở Mặc nhanh mồm nhanh miệng nói khích muốn phát điên.
Tu sĩ Kim gia đứng bên kia trợn tròn mắt. Bọn họ biết lai lịch của Sở công tử không tầm thường, nhưng không nghĩ lá gan của hắn lại lớn như thế. Đứng trong Cẩm Tú thành đánh thẳng vào mặt của Lục gia, hoàn toàn không để cái con quái vật lớn ở Cẩm Tú thành này vào trong mắt.
Lúc này, Sở Mặc đang đợi. Đợi người của Kim gia, Hồng gia và Lục gia. Chuyện đột ngột phát sinh, khiến hắn đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.
← Ch. 0802 | Ch. 0804 → |