← Ch.0867 | Ch.0869 → |
Sắc mặt Kim Minh hơi hồng, vẻ mặt đầy vẻ xin lỗi nhìn Sở Mặc, thi lễ:
- Lục huynh không trách ... ta đa nghi rồi.
- Không sao, chuyện thường tình của con người.
Sở Mặc vỗ vỗ bờ vai của Kim Minh, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn thấy người của Lục gia đến, Sở Mặc nao nao, không kìm nổi cười khổ trong lòng. Hóa ra, người đến đây trước đây đã bị Sở Mặc chém mất một tay, Lục Nhất Phong. Sở Mặc không biết là chính bản thân hắn muốn tới hay là Lục Thiên Duyệt phái hắn tới.
Nếu là chính bản thân hắn muốn tới, thế thì không có gì, nếu là Lục Thiên Duyệt gọi hắn tới, vậy trong này có chút hàm ý rồi.
- Thiên Minh công tử, ta là Lục Nhất Phong.
Lục Nhất Phong nhìn thấy Sở Mặc, thái độ vô cùng đoan chính, cũng rất khách khí, ôm tay thi lễ nói:
- Là Thiên Duyệt tiểu thư bảo ta đến đây mời Thiên Minh công tử về nhà đấy.
Quả nhiên là Lục Thiên Duyệt!
Sở Mặc thầm nhủ trong lòng, xem ra là Lục Thiên Duyệt cố ý để Lục Nhất Phong đến tìm mình rồi.
Tuy nhiên đây là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của ta sao?
Trong lòng Sở Mặc cười khổ, nếu đổi người khác, sợ là cho rằng Lục Thiên Duyệt có ý cảnh cáo Sở Mặc. Bởi vì hiện tại toàn bộ Cẩm Tú Thành chỉ có Lục Thiên Duyệt mới biết được thân phận thật sự của Lục Thiên Minh.
Tuy nhiên Sở Mặc biết, Lục Thiên Duyệt khẳng định không có ý nghĩ kia, trên thực tế, cũng không có thể có loại suy nghĩ như vậy. Bởi vì hiện tại toàn bộ Cẩm Tú Thành, phàm là có tư cách biết "Lục Thiên Minh", đều là người có chiến lực kinh khủng như thế nào.
Nếu như nói người Lục gia trước kia là một trong những gia tốc mạnh nhất Cẩm Tú Thành, vậy thì Lục gia bây giờ ... là gia tộc mạnh nhất trong Cẩm Tú Thành!
Thậm chí ngay cả một trong cũng phải bỏ đi!
Mà nguyên nhân căn bản không phải là bởi vì đệ tử đích truyền của chưởng môn Linh Động Sơn, Lục Thiên Duyệt, mà là vì trong lúc đó đột nhiên xuất hiện một họ hàng xa của Lục gia, Lục Thiên Minh!
Cho nên Lục Thiên Duyệt không thể dùng Lục Nhất Phong đến dò xét hoặc là cảnh cáo Sở Mặc, mục đích duy nhất, chính là dùng phương pháp này, nói cho Sở Mặc yên tâm tiếp tục lấy thân phận là Lục Thiên Minh đi.
Bởi vì Lục Nhất Phong và người của Lục gia giống nhau, trong lòng vửa sùng bái vừa cảm kích Lục Thiên Minh.
Để cho hắn lộ mặt trước Sở Mặc, cũng có lợi.
Nếu chẳng may có một ngày thân phận của Sở Mặc bại lộ, như vậy toàn bộ Lục gia, không ai có lý do gì căm hận Sở Mặc.
Phải, nguyên nhân đích thật của Lục gia là vì Sở Mặc mới gặp đại nạn. Chuyện này nói cho cùng, Sở Mặc cũng không rõ tình hình.. Cũng không trách lên đầu Sở Mặc được. Sau đó quay đầu Sở Mặc lấy thân phận của Lục Thiên Minh, trợ giúp Lục gia đi lên con đường quật khởi lại.
Cho nên trên dưới Lục gia, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách hận Sở Mặc.
Người duy nhất có tư cách, có lẽ chính là Lục Nhất Phong, dù sao hắn từng bị Sở Mặc chém đứt một cánh tay. Tuy rằng hiện tại đã nối lại, nhìn qua cũng không có gì đáng ngại. Nhưng đúng là không linh hoạt hơn trước, ít nhất cũng phải khôi phục vài năm nữa, mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Nhưng nếu để cho Lục Nhất Phong càng sùng bái "Lục Thiên Minh" hơn, vậy cho dù là có một ngày Lục Nhất Phong biết chuyện này, chỉ sợ không hận nổi Sở Mặc.
Kỳ thật việc này, trong lòng Sở Mặc cũng không thèm để ý.
Nhưng đây nói rõ Lục Thiên Duyệt coi trọng hắn, nhiều khi một chuyện nhỏ, có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
Sở Mặc nghĩ thầm trong lòng, sau đó hướng về phía Lục Nhất Phong khẽ mỉm cười:
- Được, chúng ta trở về vậy.
Sở Mặc theo sau chào từ biệt Kim Minh, Lục Nhất Phong cũng chào hỏi Kim Minh, sau đó hai người liền vội vàng rời khỏi Kim gia, lên xe ngựa của Lục gia.
Sở Mặc thấy thần sắc của Lục Nhất Phong, dường như có chút lo lắng, liền hỏi:
- Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Lục Nhất Phong gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Người của Linh Động Sơn đến rồi.
- Hả?
Sở Mặc thấy trên mặt của Lục Nhất Phong dường như không có vẻ gì vui mừng, lẽ ra người của Linh Động Sơn đến đây, trên dưới của Lục gia phải vui mới đúng, phản ứng của Lục Nhất Phong thế này là sao?
- Đừng nhắc nữa!
Trên mặt của Lục Nhất Phong, lộ ra vài phần căm phẫn, nói:
- Gia tộc xảy ra chuyện lớn như vậy, Thiên Duyệt tiểu thư đem chuyện đầu tiên truyền về cho sư môn, nhưng phản ứng của Linh Động Sơn bên đó ... lại chậm đến thần kỳ. Theo lý mà nói, Thiên Duyệt tiểu thư là đệ tử thân truyền chưởng môn Linh Động Sơn, bên kia tuyệt không nên đối xử lạnh lùng như thế mới đúng.
- Đúng vậy, Linh Động Sơn cùng Linh Vận Môn và Linh Thủy Điện, được xưng tam linh, lực lượng ngưng tụ một chỗ, đủ để cho bất luận thế lực lớn nào cũng không dám khinh thường.
Sở Mặc nói.
- Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng kết quả, không phải là như vậy.
Lục Nhất Phong càng căm phẫn hơn lúc nãy, cười lạnh nói:
- Hiện tại mới biết được, thì ra Linh Động Sơn bên kia nghe nói Lục gia chúng ta có ân oán Huyết Ma Giáo, bọn họ sợ hãi rồi!
Trên mặt của Lục Nhất Phong mang theo vài phần đùa cợt, cười lạnh nói:
- À không, vừa rồi một trưởng lão của Linh Động Sơn, sau khi nhìn thấy Thiên Duyệt tiểu thư, đầu tiên là hung hăng khiển trách Thiên Duyệt tiểu thư một trận, sau đó còn nói đây là chuyện của Lục gia, không có quan hệ gì với Linh Động Sơn. Thiên Duyệt tiểu thư cũng nổi giận, nói các ngươi có thể giúp thì giúp, không thể giúp thì cũng đừng ở đây nói đông nói tây. Kết quả là, trưởng lão Linh Sơn Động kia, không ngờ đem đến một bức thư do chính chưởng môn Linh Động Sơn viết. Thiên Duyệt tiểu thư xem lá thư này xong lập tức khóc... Sau đó nghe nói người đã trở về rồi, cũng nghe nói chuyện xảy ra ở Kim Gia. Vị trưởng lão của Linh Động Sơn phản ứng càng thêm kịch liệt, nói ...
- Nói cái gì?
Sở Mặc nhìn lối nói có chút quanh co của Lục Nhất Phong, thản nhiên cười:
- Cứ nói đừng ngại.
- Hắn nói Thiên Minh công tử căn bản chính là rắp tâm hại người. Lôi hết toàn bộ người Lục gia xuống nước, thậm chí còn muốn kéo Linh Động Sơn xuống nước.
Lục Nhất Phong vẻ mặt tức giận nói:
- Người đó người không biết quá đáng như thế nào đâu, ngay trước mặt Thiên Duyệt tiểu thư, nói phải lập tức gọi người trở về. Sau đó trước mặt phân rõ giới hạn với người.
- Vì thế Lục Thiên Duyệt cho người đến tìn ta qua đó?
Trong lòng của Sở Mặc, cũng có chút không thoải mái, nhìn Lục Nhất Phong trầm giọng nói.
← Ch. 0867 | Ch. 0869 → |