← Ch.0894 | Ch.0896 → |
Sở Mặc lắc lắc đầu, hơi hơi than nhẹ, tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ ta lại phải giả trang thành một kẻ cặn bã thế này? Mà vậy cũng tốt, loại rác rưởi như thế nhất định cũng sẽ chẳng có mấy bạn bè. Tuy trong lòng Sở Mặc có ác cảm với cả Linh Vận Môn, nhưng cũng hiểu được đạo lý trong cánh rừng rộng thì loài chim nào cũng có. Bất cứ đâu cũng không thể chỉ toàn kẻ xấu mà không có lấy một người tốt. Cũng chẳng có bất cứ một danh môn chính phái nào mà ai ai bên trong cũng đều là hóa thân của chính nghĩa.
Thế giới này lại chẳng phải một thế giới không trắng tức đen.
Sở Mặc thầm nghĩ như vậy, sau đó đột nhiên đi nhanh hơn vài bước, xuất hiện bên cạnh Trần Cửu.
- A... Ngươi là ai?Trần Cửu đang mắng trơn mồm, tự dưng lại có một người xuất hiện bất thình lình bên cạnh, lập tức y liền bị dọa cho hồn xiêu phách lạc.
Nhưng ngay sau đó, y sẽ thực sự hồn phi phách tán!
Bởi vì đối phương đột nhiên vòng tay chẹt ngang cổ y, dùng bàn tay bóp chặt lấy yết hầu, sau đó nhỏ giọng nói:
- Đi, trước giờ ta còn chưa được tán gẫu với một tên rác rưởi nào, bây giờ chúng ta cùng trò chuyện nhé!
Một canh giờ sau, Sở Mặc từ nơi góc khuất đi ra, nhưng lúc này bộ dạng của hắn lại không khác Trần Cửu một chút nào!Trên mặt của Sở Mặc vẫn mang theo một chút phẫn nộ, đây cũng chẳng phải lần đầu hắn ra tay giết người, nhưng cũng rất ít khi làm một cách sung sướng thoải mái như lần này.
Lôi Trần Cửu tới một chỗ khuất, gần như không cần Sở Mặc phải tra khảo nhiều lời, dưới khí thế Kim Đan áp chế từ trên người Sở Mặc, Trần Cửu sợ tới mức run rẩy, tự mình khai báo ra rất nhiều chuyện.
Có thế Sở Mặc mới biết, với Trần Cửu mà nói thì chuyện ngày hôm nay mới chỉ là một góc không đáng kể của tảng băng trôi mà thôi!
Y ỷ vào thân phận đệ tử nội môn của Linh Vận Môn, đã làm rakhông biết bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm.
Chuyện để cho Sở Mặc phẫn nộ tới mức sinh lòng giết y chính là năm trước, Trần Cửu từng bắt ép một phụ nữ có thai tới nơi nằm bên ngoài khu vực chính của Linh Vận Môn, sau khi đã cưỡng bức rồi, còn đâm ngay một nhát kiếm tại giữa bụng người phụ nữ đó.
Một xác hai mạng!
Tuy y bị khí thế của Sở Mặc áp chế tới sợ mất mật, nhưng khi Trần Cửu kể lại chuyện này, Sở Mặc vẫn bắt được một tia hưng phấn ẩn sâu trong con ngươi y!Y nói y sở dĩ muốn giết người phụ nữ có thai đó, bởi vì nàng là tình nhân của một gã chấp sự Linh Vận Môn nuôi dưỡng bên ngoài!
Mà y nảy sinh ra ý tưởng này, rồi làm như vậy, bởi vì mười mấy năm trước khi y mới bước chân vào Linh Vận Môn, gã chấp sự kia đã trừng mắt nhìn y.
Sở Mặc hỏi Trần Cửu, sau chuyện đó, gã chấp sự kia còn có qua lại gì với ngươi không.
Kết quả là Trần Cửu nói với vẻ đắc ý vô cùng, không qua lại gì nữa, nhưng trước khi tìm tới người phụ nữ có thai ấy, y cũng đã bày mưu hạichết tên chấp sự kia rồi!
Lúc ấy Sở Mặc nghe thế cảm thấy bản thân thậm chí là hơi xui xẻo, đồng thời cũng lại có chút may mắn.
Xui xẻo là mình lại phải đi giả mạo một tên rác rưởi như vậy, mà may mắn là, đổi lại làm người vô tội khác, hắn thực sự có chút không thể xuống tay.
Sở Mặc nhớ tới tình hình lúc nói chuyện với Trần Cửu, trên mặt vẫn khó nén vẻ phẫn nộ như cũ.
- Chẳng bao lâu sau khi nhập môn, ta liền trở thành một đệ tử nội môn. Cho nên gã đó tuy là chấp sự, nhưng cũng chỉ là một chấp sự ngoại môn mà thôi, địa vị kém xa ta một trời một vực, làm sao dám đến trêu chọc ta? Tuy nhiên ta vẫn không muốn buông tha cho y, ai bảo năm đó y trừng mắt ta một cái? Ánh nhìn đó khiến ta cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng! Ta hận y! Vẫn luôn hận! Năm trước sau khi ta giết y, còn chưa thấy nguôi giận, cảm thấy chuyện này không thể cứ vậy là xong. Vì thế, ta tìm đến chỗ y ở. Bắt người đàn bà kia đi. Người đàn bà đó mang thai đứa con của y... Cầu xin ta tha cho nàng, nói rằng ta muốn làm gì cũng được.
Trên mặt Trần Cửu lộ ra nụ cười đắc ý, gần như đã quên phứt tìnhcảnh hiện tại của mình ra sao rồi.
Lại nói tiếp:
- Lúc đó sau khi ta đã thỏa mãn rồi, trong lòng lại nghĩ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho đứa con của kẻ thù như vậy. Vì thế ta liền rút kiếm ra, đâm thẳng một nhát vào bụng người đàn bà đó! Cái ánh mắt thù hận của nàng lúc đó... Ha!
Khi Trần Cửu nói tới đây, dường như cũng cảm thấy bản thân quá mức đắc ý vênh váo rồi, rốt cuộc sực nhớ tới tình cảnh trước mắt của mình. Không khỏi nhìn Sở Mặc một cách cẩn thận, sau đó hỏi:
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi bắt ta làm gì? Giữa chúngta... không có thù oán gì phải không?
Lúc này Sở Mặc nhìn Trần Cửu nói với vẻ âm u:
- Chỉ với loại môn phái như Linh Vận Môn mà cũng đòi châm đèn hồn cho đệ tử nội môn? Ngươi cho rằng đèn hồn không cần năng lượng hả?
Bỗng nhiên Trần Cửu cảm thấy sửng sốt, một dự cảm chẳng lành dần dần choán lấy trái tim y, y nhìn Sở Mặc, khóc rống lên thảm thiết:
- Đừng giết ta... xin chớ giết ta, những điều ta vừa nói đều là chuyện bịa đặt... là giả dối!Sở Mặc thản nhiên nhìn y:
- Một người chỉ vì mười mấy năm trước từng trừng mắt với ngươi, ngươi liền ghi hận mười mấy năm, sau đó hại chết người ta, còn giết cả người phụ nữ và đứa con chưa chào đời của người ta nữa. vừa rồi ta bóp cổ người, lại còn hung hăng uy hiếp ngươi... thù này, chẳng phải còn lớn hơn sao?
- Không phải, không phải, cái đó không giống nhau! Thật sự không giống nhau! Ta... ngươi chỉ cần thả ta, ở Linh Vận Môn ta cũng coi như có chút tài sản, ta cho ngươi tất, mọi thứ của ta...
Giọng của Trần Cửu đang nói đột nhiên chẹt lại, giữa hai chân mày của y bỗng xuất hiện một lỗ máu.
- Nghe ngươi nói thêm một câu ta liền cảm thấy ghê tởm thêm một chút.
Sở Mặc thu tay về, sau đó búng tách cái, một ngọn lửa rơi thẳng xuống trên người Trần Cửu.
Đốt trọi tên đệ tử toàn thân ngập tràn tội ác này của Linh Vận Môn chỉ bằng một mồi lửa.
Sau khi Sở Mặc đi ra khỏi chỗ đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên cao, xanh trong không một gợn mây, tứ phía linh khí tràn trề.
Thân là môn phái lớn nhất khu vực này, địa thế của Linh Vận Mônchẳng những thuộc vào nơi tĩnh lặng, an tường, mà ngay cả linh khí cũng nồng đậm hơn chỗ khác rất nhiều.
Sở Mặc thì thào nói:
- Một nơi địa linh nhân kiệt như vậy sao có thể xuất hiện loại rác rưởi thế này cơ chứ?Chẳng lẽ... là do bẩm sinh sao?
← Ch. 0894 | Ch. 0896 → |