← Ch.0907 | Ch.0909 → |
- Cô gái đó bị vứt vào nơi sâu thẳm nhất của ngục tối. Ở đó có một phòng giam, căn phòng này thực tế không bị khóa. Nhưng cô gái đó không nhất định phát giác ra điều này.
Tiếu Vạn Quân nói.
- Có lẽ bây giờ cô ta đã phát giác rồi, nhưng trước tiên dựa vào sức lực một mình cô ta. Không nhất định có thể mở được phòng giam đó. Thứ hai là cho dù cô ta có thể mở ra, cung không chắc dám mở, bởi vì cô ta sẽ cảm giác ở đây có thể có âm mưu gì.
Lý Phương Trung nói từ một phòng giam khác.
- Vậy ta phải làm thế nào?Sở Mặc nhìn Ván Tiếu Quân, rồi lại nhìn Lý Phương Trung.
Lúc này, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Quân cùng trầm ngâm.
Sở Mặc nhìn hai người này, sau đó đột nhiên cười lớn:
- Nói đi, các vị còn có tâm nguyện gì?
- Tiểu tử, mặc dù ngươi không có khả năng giải được phong ấn trên người bọn ta, nhưng bọn ta có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới này
Tiếu Vạn Quân hạ giọng nói:
- Chúng ta không phải muốn uy hiếp ngươi điều gì, đương nhiên cho dù ngươi không cách nào thả bọn ta ra, chúng ta vẫn sẽ nói chongươi biết cách cứu cô gái kia.
- Vậy mau nói với ta đi.
Sở Mặc nhìn thoáng Tiếu Vạn Quân, thản nhiên nói.
Tiếu Vạn Quân trầm ngâm một hồi, sau đó gượng cười:
- Tốt thôi, ngươi không tin ta cũng là chuyện bình thường!
Tiếp đó, Tiếu Vạn Quân trực tiếp nói với Sở Mặc một cách để mở ra phòng giam nơi sâu nhất của ngục tối, sau đó nhìn Sở Mặc nói:
- Tiểu tử, nếu có thể, khi ngươi đưa nữ nhân đó ra ngoài, hãy thảbọn ta ra được không?
Lý Phương Trung nói:
- Chúng ta thật sự chỉ muốn nhìn ngắm một lúc thế giới bên ngoài, chúng ta đã bị nhốt ở đây quá lâu rồi, ngươi sẽ không hiểu được chúng ta khát khao biết bao nhiêu để được nhìn ngắm thế giới ngoài kia.
Sở Mặc gật đầu:
- Chỉ cần ta cứu được nàng ấy, ta sẽ giúp các người ra ngoài.
Lúc này Tiếu Vạn Quân nói:
- Tiểu tử, ta tin ngươi!Lý Phương Trung nói:
- Sau khi ngươi cứu được nữ nhân đó, chúng ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, ngoại trừ Phong Bất Biến năm xưa, không có người thứ hai biết con đường đó. Ngươi có thể đưa cô giá đó ra mà thần không biết quỷ không hay, bảo đảm không ai phát hiện ra việc này.
- Ta có thể cho ngươi một chỗ trú ngụ, cho dù là người của Linh Vận Môn có dốc toàn lực, căn bản cũng không tìm ra nơi đó.
Tiếu Vạn Quân hạ giọng nói.
Sở Mặc gật đầu, sau đó lập tức cáo từ hai người, hắn tiếp tục tiến vào sâu trong ngục tối. Sau khi bóng hình của Sở Mặc biến mất hồi lâu, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung hai người đưa mắt nhìn nhau từ hai phía song sắt.
- Lão Tiếu, ngươi thấy sao?
- Tên tiểu tử này có chút tà môn, nhìn không thấu được.
Tiếu Vạn Quân trầm ngâm nói.
- Nói không chừng, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của hai người chúng ta.
Lý Phương Trung hạ giọng nói.
- Phải, mấy trăm năm rồi. Mấy đời Linh Vận Môn đều nằm dưới quyền của Phong gia, mong đợi Linh Vận Môn có người tới cứu chúng ta căn bản không thể nào có chuyện đó.
Tiếu Vạn Quân buồn rầu nói.
- Hy vọng hắn có thể làm được Uy áp của hỏa long không phải ai cũng có thể chịu được.
Lý Phương Trung than thở, lẩm bẩm một câu.
Sở Mặc rời khỏi đó, tiếp tục tiến vào nơi sâu hơn, trong lòng hắn cũng đang phân vân suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của hai vị vừa rồi.
Trước tiên, thân phận hai người này có lẽ không phải là giả. Nơi như ngục tối này, trước đây nhiều người của Linh Vận Môn từng nói đã nhiều năm nay không dùng tới. Người của Linh Vận Môn dường như đều vô cùng kính sợ và hãi hùng khi nói tới ngục tối, hơn nữa đây cũng là cấm địa của Linh Vận Môn.
Nếu như Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung là người ngoài, có lẽsẽ không bị nhốt ở đây mới phải.
Còn nữa, lời của hai người này có tính chính xác cao.
Mặc dù Sở Mặc còn trẻ, từ kinh nghiệm mà nói hắn không tài nào so được với những lão nhân đã sống mấy trăm năm, nhưng hắn cũng có cách để phân rõ đúng sai của chính mình. Hắn cảm thấy hai người này, có những lời nói cơ bản có lẽ đều là thật.
Nhưng ở mấy điểm mấu chốt có phải vẫn còn gì đó giấu giếm, hoặc là trắng đen đảo lộn, Sở Mặc không dám chắc chắn. Nhất là Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung hai người này nói việc Phong Bất Biến hãm hại họ, trong lòng Sở Mặc ít nhiều cũng có chút hoài nghi.
Mặc dù Sở Mặc rất ghét hai phụ tử Phong Giang Hải và Phong Hoa, nhưng điều này không có nghĩa phụ thân Phong Bất Biến của Phong Giang Hải nhất định phải có nhân phẩm thấp kém.
Có thể trở thành chưởng môn của đại phái, nhân phẩm tạm không bàn tới, nhưng tâm cơ và lòng dạ chắc chắn không hề kém cỏi.
Nếu Phong Bất Biến năm xưa câu kết hỏa long, làm ra việc hãm hạiđồng môn, vậy thì sao hắn còn để lại tính mạng cho hai người? Phải trái gì cũng anh em trong nhà, sao không nhẫn tâm chút sao không nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, triệt để diệt trừ hai kẻ có uy hiếp lớn nhất trong môn phái?
Còn về việc Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung nói rằng phong ấn của họ phải có tu sỹ trên Tiên Giới mới có thể hóa giải, Sở Mặc thực sự cũng không hoàn toàn đồng ý. Với sự giúp đỡ của Thương Khung Thần Giám, Sở Mặc có thể dễ dàng hóa giải được phong ấn trên người bọn họ.
Sở Mặc không tin Phong Bất Biến lại hoàn toàn không nghĩ tới điều này. Việc lạ và kỳ nhân trên đời không hiếm, Linh giới lại không phải là thế giới gần như khép kín kiểu Nhân Giới.
Ở đây thường thấy các pháp khí đến từ Tiên Giới và Thiên Giới. Điều này cho thấy thế giới này tuyệt đối có quan hệ với Tiên Giới và Thiên Giới.
Vậy thì Phong Bất Biến dựa vào đâu và tin rằng hai người này một ngày nào đó sẽ không thoát thân?
Cho nên, lời hai người này, Sở Mặc chỉ tin một nửa, nhưng tuyệt đối không hoàn toàn tin tưởng. Hắn đang nghĩ phải cứu Phương Lan ra trước rồi tính!
Còn về con hỏa long dưới lòng đất, Sở Mặc tạm thời không định đụng chạm tới nó.
Một tồn tại đáng sợ vô cùng, đến cả tu sỹ Nguyên Anh Điên Phong trước mặt nó đều không thể phản kháng được, trước khi hiểu rõ về nó, Sở Mặc tuyệt đối sẽ không động chạm vào rủi ro đó.
Tiếp tục đi sâu xuống dưới, Sở Mặc cảm thấy mình lại đi tiếp mấy chục dặm! Đây cách mặt đất đương nhiên không là gì, nhưng trong lòng núi con số này thật khiến người ta thấy kinh sợ.
Cuối cùng, Sở Mặc nhìn thấy một ngã rẽ trước mặt, xuất hiện một phòng giam.
Phòng giam này rất đặc biệt, từ bên ngoài không thể nhìn ra đó là một phòng giam. Bởi vì đây giống như là một hang động có lắp cửa gỗ bình thường!
← Ch. 0907 | Ch. 0909 → |