← Ch.1005 | Ch.1007 → |
Đây là dưới tình huống con cá vàng này không hề giãy dụa. Nếu con cá này còn giãy nữa thì... chỉ sợ Sở Mặc không có bất kỳ cơ hội nào. Bây giờ Sở Mặc lại có chút tin tưởng rằng vảy con cá này có thể ngăn cản được công kích của Đế Chủ.
Lúc này lão già cười ha hả:
- Thế nào rồi? Biết khó rồi hả? Tiểu tử, ngươi leo lên đi... đúng, leo lên trên người con cá lớn này đi rồi nhìn cột sống trên lưng nó, có phảicó một mảnh vảy bảy màu không. Nếu có thì ngươi phải lấy miếng vảy đó xuống, sau đó những cái vảy khác trên người nó sẽ tự tróc ra.
Vẻ mặt Sở Mặc nghi ngờ nhìn lão già, thể hiện rằng: Ta ít đọc sách ngươi đừng có mà lừa ta.
- Thật đó... ngươi cứ leo lên đi sẽ biết.
Vẻ mặt lão già rất thành thật.
Trong lòng Sở Mặc cũng tràn đầy tò mò, đồng thời cũng cảm giác được lão già này không phải người bình thường. Bởi vậy, hắn cố gắng muốn leo lên người con cá. Mất cả nửa ngày mới leo được từ đuôi cá leo lên, tiến lên trước từng bước một. Cuối cùng cũng nhìn thấy mảnh vảy bảy màu kia. Nó mọc ra ở mặt trên nhất của vây lưng.
Mảnh vảy này cũng không to như những vảy lớn khác, ngược lại còn vô cùng nhỏ, chỉ nhỏ như 1 cái móng tay người đã thành niên, giống như viên bảo thạch bảy màu khảm ở đó, lóe lên tia sáng hoa mỹ. Một mảnh vảy rõ ràng như vậy, muốn không thấy cũng khó. Sở Mặc thất thanh nói:
- Thật sự có...
Trên mặt lão già cũng kích động, lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, mảnh vảy lớn trừng bao nhiêu?
- Khoảng chừng... lớn bằng cái móng tay.
Sở Mặc nói.
Vẻ kích động trên mặt lão già lập tức cứng lại, trầm mặc một chút, lắc đầu thở dài một tiếng:
- Vẫn chưa đủ lớn...
- Có ý gì?
Sở Mặc đứng đó cũng không nóng lòng đi lấy mảnh vảy mà là nhìn lão già.
- Nếu lớn như nắm tay thì chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này.
Lão già ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời mờ mịt trên đỉnh đầu, nửa ngày không nói gì, ánh mắt xuất hiện vài phần mất mát.
Cả người Sở Mặc sững sờ đứng đó ngơ ngác nhìn lão già. Hắn thậm chí không biết lời nói của lão già này là thật hay giả. Thật lâu sau, trên khuôn mặt đen đúa của lão già mới cười gượng nói:
- Đây cũng là số mệnh, ý trời rồi! Vào vùng đất Tội Ác... nào có thể dễ dàng ra ngoài như vậy? Thôi... tiểu tử, ngươi giữ lại nó đi, cất kỹ vào. Ngươi có thể thoát khỏi đây hay không toàn bộ nhờ nó đấy.
Sở Mặc không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nhìn lão già nói:
- Tại sao phải nhường cho ta? Ta chưa làm được gì cả.
Lão già nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó cười gượng nói:
- Ngươi cho là lão phu thật sự muốn tặng ngươi à? Lão phu tuy là ác nhân không coi ai vào đâu nhưng cũng không thể vô tư thế đâu. Tặngcho ngươi là vì con cá này... là tới vì ngươi đấy! Nó là cơ duyên của ngươi, cũng là vận mệnh của ngươi! Mới rồi ta hỏi ngươi vảy cá bảy màu lớn bao nhiêu. Nếu nó lớn được như nắm tay thì... chính là cơ duyên của cả hai chúng ta! Nhưng bây giờ... thôi đi, ngươi trước tiên lấy nó xuống đã, rất dễ thôi, ngươi thử thì biết.
- Nếu ta lấy cơ duyên này tặng cho ngài thì sao?
Sở Mặc nhìn chăm chú lão già, hỏi.
Lão già hơi ngẩn ra, lập tức có chút hăng hái nhìn Sở Mặc:
- Tiểu tử, ngươi có biết không? Những lời này của ngươi ở đây có ý nghĩa thế nào?
- Ta không biết nơi này nhưng có thể cảm giác được đây không phải nơi tốt đẹp gì, hơn nữa rất có thể có vào mà không có ra.
Sở Mặc thành thật nói.
- Vậy mà ngươi còn muốn nhường cho ta?
Lão già nhìn Sở Mặc, trong con ngươi không thể hiện ra thần thái gì.
- Cá là ngài câu được.
Sở Mặc nói:
- Nếu ngài không nói cho ta thì ta cũng vĩnh viễn không biết được.
Lão già đứng đó nhìn Sở Mặc, trầm mặc lúc lâu sau đó mới lêntiếng:
- Aiz... cho nên nói, lão phu ở chỗ này chờ đã ngàn năm rồi cũng không chờ được một mảnh vảy Hoàng Kim Ngư bảy màu, lần đầu tiên ngươi tới nó đã xuất hiện rồi. Đây là điểm khác biệt đó. Tiểu tử, cảm ơn ngươi đã suy nghĩ cho lão nhân gia ta, nhưng mà mảnh vảy bảy màu đó cũng vô dụng thôi, chỉ có ngươi mới có thể lấy nó xuống.
Lúc này Sở Mặc cúi người lấy tay nhẹ nhàng đụng vào cái vảy cá bảy màu nhìn như bảo thạch bảy màu đó.
Tạch! Một tiếng vang thanh thúy, vẩy cá bảy màu không ngờ lại rơi thẳng xuống, sau đó bị Sở Mặc cầm trong tay.
Sau đó, tất cả vảy trên người Hoàng Kim Ngư giống như trời mưa, điên cuồng tróc xuống.
Rơi như mưa!
Gần như là trong nháy mắt, trên mặt đất là đống lớn vảy Hoàng Kim Ngư.
Sau đó cảnh tượng làm cho Sở Mặc càng phải trợn mắt há mồm đãxảy ra!
Sau khi con Hoàng Kim Ngư này tróc vảy không ngờ lại chậm rãi biến mất.
- Đây... đây là có chuyện gì?
Sở Mặc đứng trên lưng cá lớn, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng khiếp sợ.
- Nhảy xuống!
Lão già lớn tiếng nói:
- Đây không phải cá thật... đây là Đạo Cảnh hóa thành! Sở Mặc nhảy luôn xuống, có chút chật vật mượn lực té ngã hai cái mới đứng vững thân mình, ngơ ngác quay đầu lại nhìn con Hoàng Kim Ngư đang biến mất cực nhanh.
Lúc này lão già đi tới bên người Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Nơi này là nơi Thiên Phạt, cũng là vùng đất Tội Ác. Còn có người gọi nơi này là Địa Phủ. Ừm, chính xác thì chỗ chúng ta ở là mảnh đất bên cạnh Địa Phủ, là một thế giới hoàn toàn đóng kín.
Lão già đi đến trước đống vảy của Hoàng Kim Ngư xoay người nhặt một mảnh lên, lấy tay nhẹ nhàng bắn ra. Keng!
Một tiếng vang của kim loại vang lên.
Ông ta nói tiếp:
- Người đi vào nơi này tất cả đều là người bị Thiên Đạo khống chế, độ kiếp thất bại nhưng không bị chết, người làm chuyện ác táng tận lương tâm gì đó nhưng lại không trực tiếp tan thành tro bụi, còn có người không hiểu nguyên nhân vi phạm quy luật của Thiên Đạo... tóm lại nơi này giống như là một nơi lưu đày. Nhưng Thiên Đạo vẫn lưu lại một tia hy vọng sống cho người ta. Cho dù người này thật sự là đại gian đại ác thì Thiên Đạo cũng sẽ không thật sự đuổi tận giết tuyệt. Cho nênđể lại một cửa sau như thế.
Sở Mặc ngơ ngác nói:
- Chính là vảy bảy màu của Hoàng Kim Ngư?
Lão già gật gật đầu:
- Đúng vậy. Con Hoàng Kim Ngư này là do Thiên Đạo hóa thành, đồng thời trên người của nó có rất nhiều thần kim. Có người may mắn có thể câu nó lên được, sẽ nhận được thần kim trên người nó. Người có may mắn rất lớn mới có thể nhìn thấy vảy bảy màu trên người nó. Cho nên nếu hôm nay người leo lên con cá này là ta mà không phải ngươi thì... ta cá chín phần mười là không thể nhìn thấy mảnh vảy bảy màu này.
← Ch. 1005 | Ch. 1007 → |