← Ch.1024 | Ch.1026 → |
Triệu Tiền Tôn là một thanh niên rất có chính nghĩa. Trước nay hắn đều nghĩ, người thường hay tu sỹ đều vậy cả, trong lòng đều phải có sức mạnh chính nghĩa mới được.
Nhưng hiện thực lại không giống hắn tưởng tượng, từ một việc hàng yêu diệt ma tràn đầy tính chính nghĩa tới một việc thuần túy là ức hiếp người khác... sự khác biệt này cũng thật quá chênh lệch.
- Triệu Tiền Tôn!
Lúc này đột nhiên có người gọi lớn:
- Chưởng môn dặn dò lập tức chuẩn bị thịt rượu, nửa đêm hôm nay sẽ phát động đợt công kích thứ tư! Lần này nhất định phải san bằng Cẩm Tú Thành.
Triệu Tiền Tôn đáp lại một tiếng, sau đó hơi ngẩn người ra, lẩm bẩm nói:
- Lần thứ tư à... phải san bằng sao?
Trên tường thành Cẩm Tú Thành, Đại Công Kê lặng lẽ đứng đó, chỉ có hai nữ nhân là Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết ở bên cạnh.
- Đại Công Kê tiền bối, thế nào rồi? Có phải bọn chúng định tấn công đợt thứ tư rồi không?
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Đại Công Kê, vẻ mặt thoáng chút lo lắng.
Đại Công Kê liếc nhìn Thẩm Tinh Tuyết, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệu Nhất Nương:
- Ngươi nói xem hai người các ngươi đang lo lắng gì chứ? Lo rằng Kê gia không đối phó nổi bọn chúng sao? Đừng sợ! Nếu như Kê gia đã nói có thể bảo vệ tòa thành này ít nhất một năm, vậy thì sẽ là một năm. Không hề có chút nói khoác nào! Hai người các ngươi cứ yên tâm trở về tu luyện đi, những việc này căn bản không cần các ngươi phải bận tâm! Thời gian một năm có lẽ đủ để các người đột phá tới Nguyên Anh Kỳ rồi. Tới lúc đó, cho dù không bảo vệ được tòa thành này, Kê gia cũng có cách đưa các người rời khỏi đây!
Đại Công Kê nói xong, đưa mắt dõi về phương Bắc, khẽ nói:
- Nếu như Kê gia đoán không sai, Sở Mặc có lẽ đã thành công rồi! Hừ... Mấy môn phái và gia tộc... khốn kiếp này đều đã phái người đi phương Bắc dò xét rồi. Đợi tới lúc sau khi bọn chúng khẳng định được lão chết tiệt kia đã đứt rồi, chắc chắn sẽ nhanh chóng rút lui! Tới lúc đó chúng ta sẽ được an toàn thôi!
Diệu Nhất Nương thoáng nhìn Đại Công Kê, cười gượng gạo:
- Lời tiền bối nói thật dễ dàng, cường địch trước mắt, chúng ta nào có tâm trạng tu luyện chứ? Người nói Sở Mặc chàng ấy thật sự có thể thành công sao?
Đại Công Kê gật đầu:
- Đương nhiên là vậy. Mặc dù thời gian các người bên cạnh hắn ta dài hơn ta, nhưng có những việc các người không hiểu bằng ta. Trên người tên tiểu tử đó có một con át chủ bài! Trước đây, khi phương Bắc truyền tới xao động hủy diệt đó, có lẽ chính là vì tên tiểu tử đã dùng tới con át chủ bài. Hừ... thật đáng sợ, thời gian dài hơn một chút nữa thì e là cả Linh Giới cũng bị hủy diệt rồi. Trận chiến đấu tới cấp bậc này, căn bản không nên xuất hiện ở Linh Giới, cho dù ở Tiên Giới... cũng không nên xuất hiện.
Khuôn mặt Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đều lộ rõ vẻ lo âu, hai nàng đang nghĩ nếu như Sở Mặc bình an vô sự, vậy tại sao chàng trước sau vẫn chưa liên lạc gì?
Trên người Sở Mặc chả phải có truyền âm thạch sao? Bọn họ vì lo làm phiền Sở Mặc nên không dám chủ động liên lạc. Nay xao động ở phương Bắc đã qua nhiều ngày rồi, nhưng vẫn không thấy tin tức gì của hắn.
Tối qua Diệu Nhất Nương cuối cùng không kìm được đã dùng truyền âm thạch liên lạc với Sở Mặc nhưng không thấy hồi đáp gì.
Việc này khiến Diệu Nhất Nương vô cùng phiền muộn, nhưng nàng không nói ra, sợ sẽ làm nhiễu loạn quân tình.
Đại Công Kê nhìn hai nữ nhân nói:
- Được rồi, quay về đi. Xem động tĩnh bên đó thì đêm nay mà không xảy ra trận công kích thứ tư thì sáng sớm mai ắt sẽ xảy ra. Lần này Kê gia phải chuẩn bị một món đại lễ cho bọn chúng mới được!
- Không sao chứ? Ta thấy số người bên đó... đã vượt qua một vạn người!
Đôi mắt Thẩm Tinh Tuyết ánh lên vẻ lo lắng phiền lòng:
- Đó lại chẳng phải một vạn binh sĩ bình thường, mà là một vạn tu sỹ dũng mãnh!
Diệu Nhất Nương cũng có chút lo lắng nhìn Đại Công Kê.
- Người đông thì nhất định sẽ lợi hại sao? Không có chuyện đó đâu! Bày cừu càng lớn, gặp phải sói cũng vẫn bỏ chạy đấy thôi. Thậm chí phần lớn chết đi lại không phải do sói cắn trúng, mà là bọn chúng tự chen chúc lẫn nhau mà tạo thành!
Đại Công Kê cười hỉ hả nói, sau đó cạc cạc cười:
- Yên tâm đi, Kê gia đã hứa với tên tiểu tử đó, phải bảo vệ chu toàn cho các người. Mau trở về đi.
Cuối cùng Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết đều bị Đại Công Kê thuyết phục, kêu hai người trở về phủ thành chủ, trấn an tâm trạng những người khác.
Sở Mặc không ở đây, mấy người bọn họ chính là định tâm hoàn (thuốc an thần) của tất cả mọi người trong Cẩm Tú Thành!
Chỉ cần bọn họ không tỏ ra bối rối hoảng loạn thì Cẩm Tú Thành cũng sẽ không nhốn nháo.
Sau đó, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung mau chóng chạy tới gặp mặt Đại Công Kê.
Liên tiếp mấy trận chiến sinh tử kinh khủng xảy ra, trên cơ thể hai người cũng có nhiều vết thương vẫn chưa kịp hồi phục lại.
Cho dù họ có là những đại tu sỹ cách Luyện Thần có nửa bước, nhưng cũng không ngăn nổi sự tấn công điên cuồng của đối phương, dẫu sao đối phương cũng đều là những cao thủ cách nửa bước Luyện Thần.
Cũng may là trạng thái của đôi bên có chút khác biệt. Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung là tử chiến đến cùng, bọn họ không còn đường để lùi bước, và họ cũng không muốn lùi bước. Cho nên mỗi trận chiến với họ đều là tử chiến!
Hai tu sỹ còn nửa bước Luyện Thần quyết tâm tử chiến với địch, bất cứ ai cũng đều phải thấy hoảng sợ.
So ra thì trạng thái của liên quân bên đó còn xa mới quyết tâm được như vậy.
Nói cho cùng bọn họ chỉ là tới để vơ vét may rủi, không phải tới để bỏ mạng!
Mấy đại phái, đại tộc này đã mất không ít nhân mạng, những người còn sống không ai muốn ở lại chỗ này hết. Cho nên trong trận chiến, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung dù rất tốn sức, nhưng cả hai vẫn có thể kiên trì đứng vững.
Tiếu Vạn Quân nhìn Đại Công Kê:
- Tiền bối, trận này thật sự không cần tới hai chúng tôi làm chủ công sao?
Lý Phương Trung thành khẩn nói:
- Tiền bối, hai lão bất tử chúng tôi chịu đại ân của chủ nhân, được chủ nhân cứu ra từ nơi ngục tù tăm tối không thấy ban ngày, chúng tôi nguyện chết vì chủ nhân!
- Yên tâm đi, không cần hai người các ngươi. Nếu không tên tiểu tử đó trở về thấy hai người các ngươi chết rồi, chả phải lại tới tìm ta đòi mạng?
Đại Công Kê cười nói:
- Tên tiểu tử đó đã thu nhận các ngươi, điều đó cho thấy hắn còn muốn tiếp tục bồi dưỡng các ngươi. Cho nên các ngươi không thể chết tại đây.
← Ch. 1024 | Ch. 1026 → |