← Ch.1045 | Ch.1047 → |
Bảng hiệu vẫn chưa đổi. Chỉ có điều đại môn khóa chặt, ngoài cửacó vài tên lang thang đang ngồi phơi nắng.
Sở Mặc khẽ thở dài, lắc lắc đầu, lập tức thân hình biến mất giữa hư không.
Bầu không khí u ám thê lương tràn ngập khắp Âu Dương gia. Âu Dương Quang Huy dẫn theo một đám ở cao tầng của gia tộc, hốc mắt ai cũng đỏ. Vài trưởng lão thậm chí không nhịn được rơi nước mắt.
Gia tộc kiêu ngạo mấy ngàn năm hôm nay bị người ta đánh thảm hại. Toàn bộ gia tộc bị phá tan tành. Đến từ đường tổ tông cũng sụp. Vô số người ngồi vật ra, khóc lớn. Âu Dương Quang Huy trầm giọng nói:
- Các ngươi đừng khóc nữa. Hôm nay, là ngày khuất nhục nhất của Âu Dương gia từ trước tới nay. Ta hy vọng các ngươi có thể nhớ kỹ ngày hôm nay, nhớ kỹ thời khắc này.
Một âm thanh bi thương chợt vang lên, cắt đứt lời nói của Âu Dương Quang Huy. Âu Dương Bình Đông suy sụp xông đến, quỳ xuống trước mặt Âu Dương Quang Huy vừa khóc vừa nói:
- Cha, con trai bất hiếu. Con nhất định nhớ kỹ sỉ nhục ngày hôm nay. Con sẽ liều mạng tu luyện, tương lai chắc chắn dẫn dắt tất cả con em gia tộc tìm Sở Mặc tính sổ. Bốp một cái!
Âu Dương Quang Huy tức phát run, hung hăng tát con mình một phát, quát:
- Con mẹ nó, ngươi có phải thằng ngu hay không mà dám đi tìm người ta tính sổ. Người nhìn cảnh tượng trước mắt xem, ngươi không đem gia tộc này hủy diệt thì ngươi không cam lòng hay sao?
Nói xong lại trực tiếp nhấc chân, đạp cho Âu Dương Bình Đông một phát khiến y bay viu ra xa.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Âu Dương Quang Huy. Ai cũngnghĩ lúc trước Âu Dương Quang Huy nói như vậy là muốn bọn họ hổ thẹn, sau đó dũng cảm phấn đấu, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Nhưng nhìn thấy tấm gương Âu Dương Bình Đông, có vẻ đã đoán sai ý rồi.
Âu Dương Quang Huy hít sâu vài cái, cố gắng bình ổn cảm xúc, chậm rãi nói:
- Ta muốn các ngươi nhớ kỹ giáo huấn lần này để từ nay về sau, Âu Dương gia từ trên xuống dưới đều không được phép vô cớ gây chuyện thị phi, ức hiếp người khác, càng không được phép trêu chọc SởMặc và những người liên quan đến hắn. Nếu ai làm trái sẽ bị xử lý theo quy định của gia tộc.
- ...
Tất cả con cháu Âu Dương gia nghe răn dạy đều không biết nói gì.
Bản tính lang sói trong huyết quản khiến bọn họ luôn kiêu ngạo hống hách.
Nhưng nay gia chủ nói vậy, hành động đó không phải hành động lúc trước ngài khinh bỉ nhất hay sao? Chẳng lẽ bọn họ phải thật sự làm như vậy sao?
- Nhớ kỹ, ai dám làm trái, lập tức cút khỏi Âu Dương gia. Tất cả mọi người ở lại sẽ cùng ta xây dựng lại Âu Dương gia.
Âu Dương Quang Huy nói lớn:
- Mọi việc ngày hôm nay đều do chúng ta gieo gió gặt bão, không trách được ai. Hiện tại Đồ lão tổ đã phụ tá cho Sở công tử. Từ nay về sau, chúng ta làm người đường đường chính chính, không cần làm việc gì trái đạo lý trái lương tâm, kính mời bằng hữu tại Khánh Phong thành đồng thời giám sát.
Âu Dương Quang Huy nói xong, quay người đi về luôn. Trưởng lão và phụ tá ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có một trưởng lão có quan hệ tốt nhất với Âu Dương Quang Huy, chạy nhanh đuổi theo, nhẹ giọng hỏi:
- Gia chủ, ngài không sao chứ? Đây quả thật là ý của ngài sao?
Âu Dương Quang Huy thản nhiên nhìn trưởng lão này một cái, đang định há miệng lại trực tiếp phun ra máu.
Trưởng lão hoảng sợ hỏi:
- Gia chủ, ngài làm sao vậy?
Thân mình Âu Dương Quang huy lảo đảo, nhưng vẫn khoát tay:
- Ngươi nghĩ đây là tiếng lòng của ta sao?
Trưởng lão đơ người.
Vẻ mặt Âu Dương Quang Huy đau xót:
- Ngươi thực nghĩ Sở Mặc dễ dàng buông tha cho Âu Dương gia thế ư? Những năm gần đây, gia tộc ta có thêm không ít địch nhân. Ngươi cũng biết, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
- Nên gia chủ mới để Đồ lão tổ đi cùng Sở Mặc?
Trưởng lão nhìn Âu Dương Quang Huy, đã hơi hiểu một chút.
- Trước hết cứ tạm như vậy đã. Một ngày tên sát tinh kia còn chưa ly khai Linh giới, ngày đó Âu Dương gia còn phải cụp đuôi làm người.
Âu Dương Quang Huy vừa nói lại phun thêm một ngụm máu.
Trưởng lão cũng cực kỳ đau khổ:
- Đợi đến lúc hắn đi...
- Dù hắn đi, chúng ta cũng phải biết khiêm tốn, nhất quyết không thể trêu chọc những người có liên quan đến hắn.
Âu Dương Quang Huy lau vết máu bên khóe miệng, nói tiếp:
- Ngươi đã quên Cửu Nguyệt Phái ư? Ta tin, kết cục của bọn họ không tốt hơn chúng ta bao nhiêu đâu.
- Hắn thật sự dám...
Trưởng lão khiếp sợ.
- Đây chính là một trong những đại phái cao nhất ở Linh giới. Bọn họ cực kỳ nhiều người, hắn dám đánh thật sao?
- Lúc trước hắn đã đánh rồi đó thôi.
Nghĩ đến người khác sắp gặp xui xẻo, Âu Dương Quang Huy thấy bình thản hơn nhiều, cười lạnh nói:
- Tuy nói liên kiết nhưng ai cũng có mục đích riêng. Nói gì thì nói, vẫn là có liên kết. Nhưng khi Sở Mặc không có ở Cẩm Tú thành, chúng ta còn chưa xông được vào cửa chính Cẩm Tú thành nữa là. Hiện tại, dù có liên kết thực sự với đám người kia thì cũng làm được gì đâu chứ. Trưởng lão không nhịn được hít sâu một hơi, khiếp sợ nhìn Âu Dương Quang Huy hỏi:
- Như vậy chẳng phải nói, mấy thế lực lớn sẽ...
Âu Dương Quang Huy thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy. Mặc dù lần này tôn nghiêm của Âu Dương gia bị mất hết nhưng chẳng bao lâu nữa, người ta sẽ không nhìn vào chúng ta đâu.
Trưởng lão ngơ một lúc, sau cùng không nhịn được thở dài:
- Đúng là mãnh hổ lọt vào bầy cừu.
- À còn nữa, ngươi nhớ kỹ đừng để ai động vào Thao Thiết lầu ởKhánh Phong thành. Nếu ai dám có chủ ý gì với nó, giết không tha.
Âu Dương Quang Huy khẽ than.
- Lát nữa phái người đưa một phong thư đến Cẩm Tú thành, nói rằng chúng ta đã biết sai, sẵn sàng nghênh đón bọn họ trở về bất cứ lúc nào. Đồng thời, đưa lễ giá trị bằng một năm thu vào của toàn bộ Âu Dương gia.
- Như vậy, có phải hơi quá không...
Trưởng lão nhìn Âu Dương Quang Huy, giật mình lẩm bẩm.
- Đây là kết quả tốt nhất. Sở Mặc nói rất đúng, chúng ta không đủ tôn trọng với Đồ lão tổ, không chân chính ý thức được vai trò của ôngvới toàn bộ Âu Dương gia. Hiện tại, dù bất kể giá nào cũng phải nắm chặt sợi liên hệ này. Tương lai Âu Dương gia có thể quật khởi hay không còn dựa vào nó đó.
Âu Dương Quang Huy nói xong, nhìn về phương xa:
- Có lúc, chọn đúng bằng hữu sẽ giúp ta thay đổi vận mệnh. Đồng dạng, lựa chọn sai kẻ thù cũng sẽ khiến số phận thay đổi.
Nói xong, Âu Dương Quang Huy xoay người bước đi, bóng dáng đầy cô đơn và tịch liêu.
Trải qua kiếp nạn lần này, gia chủ của Âu Dương gia rốt cuộc lĩnh ngộ được một số thứ. Có điều, cái giá phải trả quá đắt. Đúng là một bài học nhớ đời.
← Ch. 1045 | Ch. 1047 → |