← Ch.1062 | Ch.1064 → |
- Sở Mặc, ngươi chính là một khối u ác của Linh giới. Hôm nay, chúng ta sẽ diệt trừ ngươi. Đông Phương Trường Thắng ta xin thề, bất kể ai có thể đánh chết Sở Mặc, sẽ trực tiếp ban cho kẻ đó mười Luyện thần kỳ đan, một Tiên khí, mười ngàn viên tiên tinh thạch. Thanh âm lạnh băng của chưởng môn Cửu Nguyệt phái – Đông Phương Trường Thắng vang lên từ phía trên đại quân.
Ban thưởng này đủ khiến tất cả tu sĩ điên cuồng. Vì thế, khi Đông Phương Trường Thắng vừa dứt lời, các tu sĩ ở trận doanh liên quân gào thét ầm ĩ.
- Giết!
Tiếng hét như sấm, long trời lở đất.
Sát khí ngập tràn khắp nơi, một đám tu sĩ muốn đánh về phía SởMặc.
Đúng lúc này, phía sau Sở Mặc đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã. Sở Mặc hơi nhíu nhíu mắt, thầm nghĩ: muốn giáp công à nha?
- Sở công tử không cần lo lắng, Bình gia đến tương trợ ngài đây.
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Bình gia à? Lúc này bọn họ dám ngang nhiên đứng ra tương trợ là sao?
Sở Mặc kinh ngạc, cũng không thả lỏng cảnh giác. Đừng nghĩ lúctrước Bình gia khiêm nhường, ai biết bọn họ định làm gì.
Quan trọng nhất, Sở Mặc còn chưa thu được chút tin tức nào về việc Bình gia đến tương trợ.
Mặc dù qua chuyện Bình Bình ở Huyễn Thần giới có thể cảm nhận được một chút thái độ của Bình gia, nhưng theo Sở Mặc, Bình gia chưa đến mức có thể vì hắn mà đối kháng với Cửu Nguyệt phái, Chung gia và Hồ gia.
Bình gia có mạnh mấy cũng không phải đối thủ của tam đại thế lực liên hợp kia được. Gia chủ Bình gia từ đám người bay ra, đến chỗ Sở Mặc, hơi hơi ôm quyền nói:
- Sở công tử, chúng ta lại gặp rồi.
Sở Mặc bình tĩnh đáp lễ, nhìn gia chủ Bình gia nói:
- Thời điểm này gia chủ có thể lựa chọn như vậy, đúng là khiến ta ngạc nhiên.
Gia chủ Bình gia khẽ mỉm cười:
- Sở công tử yên tâm, chúng ta quyết tâm đứng cùng chiến tuyến với ngài. Với một đại tộc, sai một lần là quá đủ, không cần tái phạm sai lầm nữa. Sở Mặc nhìn Bình gia chủ, không nói gì.
Gia chủ Bình gia nói tiếp:
- Tất nhiên chúng ta có thể bàng quan, kệ công tử đối kháng cùng tam đại thế lực. Nhưng nếu vậy, sau khi công tử chiến thắng, ngài cũng không thể cảm kích Bình gia. Thứ cho ta nói thẳng, Bình gia muốn lưu lại ấn tượng tốt cho ngài, thật sự muốn kết đồng minh với ngài.
Sở Mặc hơi giật mình:
- Các ngươi cứ thế tin ta sẽ thắng sao?
Gia chủ Bình gia cười rất thần bì:
- Vốn chúng ta không tham dự, Sở công tử rất khó thắng. Nhưng chúng ta tin, nếu ngài muốn chạy, không ai có thể giữ được. Nên người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là ngài. Tuy nhiên, hiện tại đã có chúng ta, trận chiến này chắc chắn sẽ thắng.
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ dựa vào một Bình gia mà có thể đối kháng lại tam đại thế lực ư?
Gia chủ Bình gia lắc đầu:
- Chúng ta đâu có ngu. Chuyện này liên quan đến vận mệnh của toàn tộc, không thể đánh bạc. Nếu không thể nắm chắc một trăm phần trăm, sao có thể hành động được chứ.
- Trăm phần trăm á?
Sở Mặc nhìn gia chủ Bình gia, lại nhìn liên quân của tam đại thế lực, suy nghĩ một chút nói:
- Bình gia... có đồng minh ở bên kia sao?
Gia chủ Bình gia cười ha ha:
- Thì ra ngài cũng biết.
Sở Mặc hơi suy nghĩ, cảm thấy lời của gia chủ Bình gia có hàm ý khác.
Bất quá hắn cũng khó mà cảm nhận được từ đám liên quân kia cóđồng minh.
- Bình gia chủ, chẳng lẽ ngươi muốn chống đối với toàn bộ thế lực lớn ở Linh giới sao?
Đông Phương Trường Thắng đứng từ xa, đôi mắt lạnh băng nhìn Bình gia chủ đang đứng cạnh Sở Mặc.
- Toàn bộ thế lực lớn á? Đông Phương Trường Thắng ngươi nói là đại diện là đại điện dược hết sao?
Gia chủ Bình gia thản nhiên cười, con ngươi hiện lên chút khinh thường.
- Cửu Nguyệt phái không thể thay mặt cho toàn bộ Linh giới, nhưng cùng với Chung gia và Hồ gia, cũng đủ để đại diện cho Linh giới rồi.
Đông Phương Trường Thắng lạnh lùng quát.
- Thật sao?
Gia chủ Bình gia cười ha hả, nói lớn:
- Ông bạn già à, đến lúc này ngươi còn giả bộ làm gì. Mau tạt một chậu nước lạnh cho Đông Phương đạo hữu tỉnh táo lại một chút đi.
Liên quân tam đại thế lực lập tức chia làm ba phe, sau đó quay ra đềphòng lẫn nhau, nhìn ai cũng đầy hoài nghi, sợ họ xuống tay sau lưng mình.
Một câu nói nhẹ tênh của Bình gia chủ trực tiếp khiến cho ba thế lực nghi kị lẫn nhau.
Sở Mặc nhìn tình huống trước mắt, cứ như thấy một vở hí kịch trước mắt, trợn mắt há mồm. Hiện tại hắn cũng không có biện pháp khẳng định, Bình gia chủ chỉ đang phô trương thanh thế hay thật sự có đồng minh ở bên kia.
Chưởng môn Cửu Nguyệt phái Đông Phương Trường Thắng tí nữa tức lệch mũi. Lão tức giận nhìn liên quân bị chia làm ba, nhíu mày nói:
- Chung Liệt đạo hữu, Hồ Bá Đạo đạo hữu, chuyện này là thế nào?
Từ đám người có hai người đi ra. Một người là gia chủ Chung gia – Chung Liệt, một người là gia chủ Hồ gia – Hồ Bá Đạo. Hai người đều mang vẻ mặt vô tội. Nhất là Hồ Bá Đạo, cực kỳ phẫn nộ nói:
- Đông Phương đạo hữu, ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây? Ta làm sao biết chuyện gì chứ?
Chung Liệt đứng bên âm trầm nói:
- Đông Phương đạo hữu, chúng ta còn đang muốn hỏi ngươi là có chuyện gì đấy? Người ta mới nói một câu, chúng ta liền nghi ngờ nhau rồi.
Đông Phương Trường Thắng lập tức nghẹn lời, nhíu mày nói:
- Nếu mọi người đều không có vấn đề vậy chỉ có thể là gia chủ Bình gia đang nói dối.
Đông Phương Trường Thắng nói xong lại nhìn gia chủ Bình gia nói:
- Bình đạo hữu, ngươi nói linh tinh như thế mà được sao? Không nghĩ với thân phận địa vị như ngươi lại ra hạ sách như vậy, muốn châm ngòi ly gián liên quân của chúng ta sao. Ngươi không thành công đượcđâu.
Gia chủ Bình gia cười ha ha, vẻ mặt trào phúng:
- Đông Phương đạo hữu, nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cuộc nhé!
- Đánh cuộc á?
Đông Phương Trường Thắng cười lạnh.
- Ta thấy không cần thiết. Nếu hôm nay Bình gia không muốn theo đại thế, vậy cam chịu biến mất khỏi lịch sử Linh giới đi. Còn nếu hiện tại ngươi rút lui, bo bo giữ mình, không chừng chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Gia chủ Bình gia bật cười:
- Đông Phương Trường Thắng, ngươi chết đến nơi rồi còn nói hươu nói vượn. Ta khẳng định người biến mất khỏi lịch sử không phải Bình gia chúng ta. Ông bạn già à, ngươi còn muốn xem trò vui nữa ư? Mau ra tay đi.
Gia chủ Bình gia nói xong, nhìn về phía Chung Liệt và Hồ Bá Đạo. Hai người này lập tức sôi máu.
Chung Liệt quát:
- Ai là bạn già với ngươi? Hồ Bá Đạo rít gào:
- Bình gia chủ, dầu gì ngươi cũng là người có địa vị thế mà không biết xấu hổ dùng kế ly gián hay sao? Giờ là lúc nào rồi, ai còn dám đứng cùng chiến tuyến với các ngươi chứ?
← Ch. 1062 | Ch. 1064 → |