← Ch.1072 | Ch.1074 → |
Loại khí trường này dường như Bình Bình chưa từng nhìn thấy trên người kẻ khác. Nàng thậm chí còn không hiểu nổi, mấy nữ nhân phi thăng từ Nhân Giới, sao trên người lại có khí trường đặc biệt tới vậy?
Lẽ nào chỉ vì bọn họ ở bên Sở Mặc sao? Là bạn của Sở Mặc?
Tuy nhiên dù thế nào, một người đang cố gắng để hoà nhập vào vòng tròn này như Binh Bình cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý giống như là gia gia của nàng đã nói: "Ngươi chắc chắn sẽ không hối hận vì lựa chọn của ngươi! "
Sau cùng, Sở Mặc nói với mọi người:
- Thật ra bất kể thế nào, ta nghĩ... chúng ta có bản chất khác với bọn họ. Đương nhiên, có lẽ sau vài ngàn năm, thậm chí vài vạn năm nữa, Phiêu Diêu Cung có lẽ sẽ trở nên giống với những đại thế lực này. Nhưng lúc đó, thật sự không phải là mấy người chúng ta có thể khống chế được.
Diệu Nhất Nương khẽ thở dài:
- Bất kỳ môn phái nào, lúc còn nhỏ bé thường sẽ không có những phiền não này. Duy nhất sau khi nó trở nên hùng mạnh mới xuất hiện vấn đề này. Phiêu Diêu Cung năm xưa... Thực ra cũng là như vậy. Tuy nhiên, đây có lẽ cũng là một đạo lý? Vòng đi vòng lại... Hưng thịnh suy tàn.
Mọi người đều trầm ngâm.
Hồi lâu sau, Thẩm Ngạo Băng mới trầm giọng nói:
- Ta nghĩ các ngươi đều đã nghĩ quá nhiều rồi, bộ dạng các người hiện giờ giống như là các cặp đôi chưa kết hôn vậy. Ngồi đó mà lo lắng cho mười tám đời sau này. Nếu như thật sự không muốn xuất hiện tình huống đó, rất đơn giản, đừng gây dựng môn phái nữa! Vậy thì vĩnh viễn cũng không xuất hiên! Giống như là hai người không thành thân, vậy thì mãi mãi không cần lo lắng cho mười tám đời sau sẽ như thế nào!
Đám người không nhịn nổi phì cười, muốn nghe những lời này từ miệng một người cao ngạo lạnh lùng như Thẩm Ngạo Băng quả không dễ. Có thể nhìn ra được người từng là chưởng môn của đại phái này cũng bị mọi người làm cho không biết phải nói gì rồi.
Lúc này, Đại Công Kê ưỡn ẹo đi từ ngoài vào, trên người vẫn khoác chiếc chăn hoa đơn sặc sỡ, bước đi hình chữ Bát (số tám), hắn thấy Sở Mặc, lập tức phát ra tiếng cười khó nghe:
- Cạc cạc, tiểu tử, chúng ta lúc nào mới phi thăng Tiên Giới?
Ngoại trừ Bình Bình, mọi người nghe câu này đều hơi hoảng hốt, tự dưng có cảm giác như đang ở Nhân Giới!
Mới phi thăng lên Linh Giới được bao năm chứ? Giờ đã bắt đầu chuẩn bị phải phi thăng Tiên Giới sao?
Họ nghĩ tới những thiếu niên thiên tài còn đang ở Nhân Giới, còn chưa kịp phi thăng tới Linh Giới nữa kìa! Mấy đứa trẻ đó ở Nhân Giới năm xưa đều từng thề, muốn tiếp bước theo kịp sư tôn, không để khoảng cách kéo quá xa.
Chỉ là bây giờ xem ra... Những lời thề năm xưa của đám đứa trẻ này cũng đành trở thành tâm nguyện tốt đẹp mà thôi.
Sở Mặc liếc nhìn Đại Công Kê:
- Lông của ngươi còn chưa mọc lại?
Đại Công Kê lập tức trở mặt, lườm Sở Mặc:
- Có thể đừng nhắc tới chuyện bộ lông không?
Nửa năm sau, Cẩm Tú Thành khẩn trương bận rộn vì rất nhiều tài nguyên bắt đầu được vận chuyển tới đây.
Cửu Nguyệt phái, cái tên từng danh chấn Linh Giới đã hoàn toàn bị xoá bỏ. Trên thực tế phần kế tiếp của trận đấu chấn động tam giới Thiên, Tiên và Linh giới chẳng qua còn kéo dài thêm hai tháng nữa.
Còn lại bốn tháng thì là ba đại thế lực tiến hành tính toán và liệt kê số tài nguyên của Cửu Nguyệt phái.
Sau đó, họ bắt đầu không ngừng vận chuyển chúng tới Cẩm Tú Thành.
Sở Mặc bên này sau khi nhận được tin của gia chủ Bình gia, nhanh chóng bày tỏ không cần bất kỳ địa bạn hay tài sản bất động nào của Cửu Nguyệt phái.
Cho nên tam đại thế lực hầu như đã đem hết những tài sản có thể di chuyển được của Cửu Nguyệt phái, bọc nguyên chuyển tới Cẩm Tú Thành.
Bọn họ từng muốn sống chết với Sở Mặc, nhưng hiện giờ lại muốn làm ra vẻ tốt đẹp!
Cẩm Tú Thành tương đối lớn, nhưng vẫn không đủ để chưa nhiều tài nguyên như vậy, chứ đừng nói là nhà kho của phủ thành chủ, ở đó sớm đã chưa đầy ắp rồi.
- Việc gây dựng Phiêu Diêu Cung có thể đưa vào lịch trình rồi.
Diệu Nhất Nương tìm thấy Sở Mặc vừa mới xuất quan, liền đề nghị.
Sau đó, Sở Mặc đang ở một dãy núi nằm cách ba ngàn tám trăm vạn dặm ngoài Cẩm Tú Thành, hắn đã chọn được nơi xây dựng Phiêu Diêu Cung.
Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết, Hoàng Họa, Hoa Tiểu Nha, Tần Thi, Đổng Ngữ, Phương Lan, Bình Bình, Lục gia tỷ muội, đám nữ nhân xinh đẹp này đều bên cạnh Sở Mặc. Thấy hắn có vẻ lưu luyến nơi này không muốn đi, bọn họ cũng không kìm lòng được mà rầu rĩ nhíu mày.
Bởi trong mắt họ, nơi này thật sự chẳng có vẻ gì là đặc biệt cả, linh khí cũng không quá sung túc, đỉnh núi cũng không thanh tú lắm, duy nhất chỉ có một con sông lớn từ trong núi chảy xuyên qua, cái này còn tạm gọi là cảnh tượng hiếm thấy. Nhưng vậy thì có ích gì chứ?
Cuối cùng vẫn là Phương Lan tiến tới gần Sở Mặc, thận trọng hỏi:
- Sư phụ, đồ nhi có câu này muốn nói.
Sở Mặc sớm đã thấy biểu cảm của mấy nữ nhân, trong lòng cũng hơi mắc cười, hắn nhìn Phương Lan:
- Nói đi đừng ngại.
- Cái này... Phiêu Diêu Cung đó nói cho cùng cũng là môn phái đầu tiên chúng ta gây dựng, hơn nữa... hơn nữa sư phụ người hiện giờ có thân phận địa vị ở Linh Giới... Nói thế nào... cũng phải có dáng dấp chút chứ?
Phương Lan ngập ngừng, nói xong còn e dè nhìn Sở Mặc.
Mặc dù Sở Mặc gần như không có biểu hiện mạnh mẽ nào đối với nàng, nhưng sự kính sợ của Phương Lan đối với Sở Mặc lại ngày một tăng lên. Đặc biệt là khi ngày càng hiểu rõ hơn về Sở Mặc, nỗi kính sợ đó lại càng mạnh mẽ hơn.
- Rốt cuộc con muốn nói gì? Nói thẳng ra đi!
Sở Mặc nhìn Phương Lan:
- Môn phái này còn chưa thành lập mà, sao con lại biết là sẽ không ra gì?
- Con... Được rồi, vậy thì con nói thẳng nhé.
Phương Lan tính cách thẳng thắn dứt khoát, nàng dùng tay chỉ vể bốn phương tám hướng của dãy núi:
- Nơi này ngoại trừ vị trí gần với Cẩm Tú Thành ra, căn bản cái gì cũng không tốt.
- Ha ha ha!
Sở Mặc không nhịn được cười lớn:
- Sớm nói ra có phải xong rồi không?
Đám nữ nhân không biết nói gì đưa mắt nhìn Sở Mặc, Hoàng Họa còn trộm đưa một ngón tay cái về hướng của Phương Lan, khen Phương Lan dám nói thẳng nói thật.
Sở Mặc nhìn mấy nữ nhân nói:
- Trong lòng các người có phải cũng đều nghĩ như vậy?
Đám nữ nhân hươi ngại ngùng mỉm cười, thật ra nỗi kính sợ đối với Sở Mặc đâu phải chỉ có mình Phương Lan? Mấy người bọn họ cũng chung cảm giác đó mà thôi. Thậm chí ngay cả Diệu Nhất Nương đều có cảm giác khoảng cách giữa Sở mặc và bọn họ đã ngày một xa hơn.
← Ch. 1072 | Ch. 1074 → |