Vay nóng Tinvay

Truyện:Thí Thiên Đao - Chương 1135

Thí Thiên Đao
Trọn bộ 2723 chương
Chương 1135: Phóng khoáng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2723)

Siêu sale Shopee


Sở Mặc liếc y một cái:

- Trên người ngươi vẫn còn ba chiếc nhẫn trữ vật nữa, sở dĩ ta còn có kiên nhẫn nhắc ngươi, là bởi vì ta hãy muốn hỏi ngươi vài chuyện, chưa định giết ngươi ngay. Nếu ngươi còn giở trò, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!

- A!

Mập mạp gào lên đầy tuyệt vọng, sau đó đem ba chiếc nhẫn trữ vật còn lại lôi ra. Lúc này đây, bộ mặt của y mới thực sự là thà chết còn hơn.

Phong ấn trên nhẫn trữ vật chẳng mạnh chút nào, Sở Mặc tiện tay liền hủy được. Sau đó dùng ý niệm thoáng lướt qua năm chiếc nhẫn này. Đến Sở Mặc cũng không khỏi bị lượng lớn của cải làm cho hoảng sợ. Trong năm chiếc nhẫn này, chí ít phải có hơn trăm vạn tiên tinh cực phẩm!

Trên Tiên giới, khoản tiền đó cũng coi như số của cải động trời rồi! Cho dù mang lên Thiên giới, cũng được tính là có của, đủ khiến lắm kẻ thay đổi sắc mặt.

Sở Mặc nhếch nhếch miệng, nhìn mập mạp cười nói:

- Ngươi giàu nhỉ?

- Ta là người phụ trách tài vụ của Đạo môn...

Mập mạp trả lời với vẻ mặt đờ đẫn. Tổn thất số của cải này, cũng đã coi như lấy đi nửa cái mạng của y rồi. Tuy nói nhất định y cũng chuẩn bị đường lui ở nơi khác, đủ để cam đoan cả đời không phải lo cơm ăn áo mặc. Nhưng so với khoản của cải này mà nói, thì chỉ là chín trâu mất một cọng lông mà thôi. Sở Mặc tiện tay ném cho Lâm Vũ một chiếc nhẫn, bên trong ước chừng có chứa khoảng ba trăm ngàn tiên tinh cực phẩm.

- Đây là của ngươi.

Sở Mặc nói.

Theo bản năng Lâm Vũ liếc qua chiếc nhẫn, sau đó liền giật mình tới mức nắm không chắc, để chiếc nhẫn rơi cạch trên mặt đất, rồi lại vội vàng nhặt lên, bối rối nói:

- Ta... Ta không thể nhận được, vật này quá quý trọng rồi!

- Cũng có phải của ta đâu. Sở Mặc cười nói:

- Chẳng phải ta đã bảo ngươi rồi sao? Ngươi bỏ ra bao nhiêu, ta sẽ bắt y trả lại gấp mười gấp trăm lần?

Mập mạp mặt cau mày có đứng một bên, vết thương trên ngực có chút đau, nhưng làm sao đau bằng... trong lòng y được.

Lâm Vũ nhìn Sở Mặc đầy khó xử, Sở Mặc lại thản nhiên nói:

- Ngươi ta gọi ta một tiếng đại ca, thì kẻ làm đại ca như ta đây cũng phải tỏ vẻ gì đó chứ, đúng không? Tuy tiên tinh này cũng chẳng phải của ta, nhưng cứ coi như lễ gặp mặt của ta cũng được!

- Nhưng quý quá!

- Sao ngươi dông dài thế nhỉ?

- Nhưng...

- Nhưng nữa ta cho ăn đòn!

-...

Gã mập mạp đang trong trạng thái thà chết còn hơn ở bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, cho tới giờ y vẫn không tin trên thế gian này thực sự có tình bạn chân chính. Nhưng hôm nay được chứng kiến cảnh này, đột nhiên y lại cảm thấy, dường như mình đã sống uổng... suốt mấy trăm năm qua rồi.

Đúng vậy, y là một con quái vật già nua đã sống được tận mấy trăm năm. Nào có mẹ già tám mươi gì? Nếu mẹ y mà còn sống thì cũng đã sớm mấy trăm tuổi, mà chắt của y cũng tám mươi rồi. Nhưng thật ra, mập mạp còn có một người tình bé nhỏ hai mươi tuổi đấy! Đây cũng là mục đích thực sự thôi thúc y liều mạng kiếm tiền. Bằng không, với cái dạng này của y, lấy gì ra để mà hấp dẫn những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia?

Mắt thấy hai người chơi trò kéo đẩy cả ngày trời Lâm Vũ mới miễn cưỡng nhận lấy "lễ ra mắt" của Sở Mặc, trong lòng mập mạp âm thầm rỉ máu, ở bên cạnh yếu ớt nói:

- Hai vị gia, giờ thả ta đi được chưa?

Y biết rõ người quyết định là Sở Mặc, nhưng vẫn đem Lâm Vũ cùng nhau tôn lên, mục đích dĩ nhiên là muốn để cho Lâm Vũ nói đỡ vài câu.

- Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi.

Sở Mặc thoáng nhìn gã:

- Ngươi đem mọi chuyện ngươi biết về Đạo môn kể rành mạch tỉ mỉ lại cho ta nghe! Nhất là sự việc có liên quan đến thủy tổ của các ngươi, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu. Nếu dám giấu diếm nửa câu...

Sở Mặc không nói tiếp, nhưng luồng sát khí bùng nổ ra khiến ngay cả Lâm Vũ ở bên cạnh cũng phải hoảng sợ.

Lâm Vũ nhủ thầm trong lòng: Con người Sở đại ca cái gì cũng tốt, mỗi tội tính cách hơi bá đạo, hơn nữa động cái là muốn giết người.. giết giết chóc chóc... thú vị như vậy sao? Trong lòng mập mạp khẽ rùng mình, dù y chẳng có mấy cảm tình với Đạo môn này, nhưng y rõ ràng vị thủy tổ kia hùng mạnh cỡ nào! Hôm nay mình bán đứng y, nếu tương lai có ngày bị y biết được, sợ là cho dù mình ở Tiên giới, y ở Thiên giới, nhưng vẫn sẽ có ngàn vạn cách làm cho mình biến mất.

Sở Mặc thấy mập mạp do dự lập tức cười lạnh nói:

- Ngươi không nói cũng được, vậy thì chết đi.

- A... ta, ta nói, ta nói!

Mập mạp sợ tới phát run, đối mặt với vị sát thần này, thực sự y hãi hùng đến cực hạn. Trong lòng ngẫm lại, người mà thủy tổ hận nhất... chính là kẻ đoạt mất cơ may đạo hạnh của mình, chứ loại tôm tép như ta, ai thèm để ý đến.

Sau đó, mập mạp liền đem thủy tổ của mình, cộng thêm tám môn đồ và bảy mươi hai cao thủ bán đứng sạch sành sanh!

Bởi vì địa vị của mập mạp trong Đạo môn cũng đủ cao, nên việc y biết đến nhiều hơn số tin vỉa hè như của Lâm Vũ rất nhiều. Do đó, vừa nói liền dùng hết hơn hai canh giờ, thậm chí bao gồm một số bí mật về tinh trận bên dưới quảng trường này, mà y cũng biết!

- Thủy tổ năm đó từng nói, tinh trận này là gốc rễ của Đạo môn ta, bất cứ kẻ nào dám động đến nó, chẳng khác nào động tới đạo cơ của chúng ta, như vậy thì phải liều mình với hắn! Tuy nhiên, nếu ngày nào đó trận này tự dâng lên, và bộc phát ra sức mạnh không – thời gian mãnh liệt, nhất định phải nhớ kỹ, tránh càng xa càng tốt... Bởi vì sẽ có sinh linh cực kỳ khủng bố xuất hiện giữa trận này.

Trong lòng Sở Mặc lập tức căng thẳng, vốn hắn còn cho rằng thủy tổ của Đạo môn giả mạo này có là một tu sĩ nắm giữ thủ đoạn hùng mạnh đi chăng nữa, thì cũng chẳng có mấy kiến thức. Nhưng nay xem ra, không chỉ có vậy, gốc rễ của đối phương còn sâu hơn mình nghĩ rất nhiều! Dựa theo ý mà gã mập kia nói, vị thủy tổ ấy đã sớm biết được tác dụng của tinh trận này, nhưng vẫn cố tình động vào, dùng sức mạnh của tinh trận đào tạo cấp tốc học trò của y. Lá gan và thủ đoạn như vậy không phải thứ mà người thường có được.

Xem ra sau này khi đến Thiên giới, bản thân lại có thêm một kình địch nữa rồi.

Sở Mặc nghĩ trong lòng, không khỏi cười khổ vài tiếng, thoáng nhìn qua mập mạp:

- Được rồi, ngươi đi đi, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi.

- Ngài đồng ý thả ta đi sao?

Mập mạp nhìn Sở Mặc không tin nổi, chẳng ngờ bản thân lại được thả ra dễ dàng như vậy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2723)