← Ch.1154 | Ch.1156 → |
Ánh mắt đại trưởng lão nãy giờ vẫn nửa khép nửa mở, nay đột nhiên mở ra, nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nghiêng đầu nói với Tư Phượng Mang:
- Thực ra, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Nha đầu nói thế nào?
Nha đầu chính là Tư Đồ Đồ, đây là cách gọi thân mật của bề trên đối với nàng.
- Nha đầu nói, sư phụ nàng để nàng làm nha hoàn cho Sở Mặc.
Tư Phượng Mang cười khổ, có chút bất đắc dĩ:
- Mà bản thân nha đầu cũng vui vẻ chấp nhận.
- Tầm mắt của đám người chúng ta đều không đủ rộng. Trên thực tế, ở Tiên Giới cũng coi như nhân vật có số có má. Nhưng một khi tới Thiên giới, thì chẳng được coi là cái thá gì!
Đại trưởng lão dùng giọng điệu thong thả, thản nhiên nói:
- Nếu Sở Mặc thật sự có thể trưởng thành đến độ cao mà sư phụ của nha đầu kia nói, thì ta cảm thấy, đáng để chúng ta cược toàn bộ vào hắn.
- Ta cũng nghĩ vậy.
Nhị trưởng lão bên cạnh đại trưởng lão cũng gật gật đầu, nói:
- Mấy ông già chúng ta đã nằm yên nhiều năm rồi, thọ nguyên cũng chẳng còn thừa là bao, lại không muốn tự mua cái tội cái nợ vàothân đi độ kiếp, còn không bằng cống hiến chút đỉnh cho gia tộc. Tư gia chúng ta ngày sau... nếu thực có thể đứng vững trên Thiên giới, ha ha, thì chớ quên đem bài vị của mấy khúc xương già chúng ta lên theo, để chúng ta cũng được hưởng thụ chút hương khói trên Thiên giới kia.
Phen nói chuyện đó của đại trưởng lão và nhị trưởng lão coi như đã đưa ra quyết định rồi!
Chẳng những Tư gia muốn tham dự vào chuyện này, mà còn phải liều chết bảo vệ Sở Mặc!
Hốc mắt Tư Phượng mang có chút ửng đỏ, hít sâu một hơi, đứngdậy, khom người thi lễ về phía đại trưởng lão và nhị trưởng lão:
- Cho dù tới đâu, các ngài đều là tổ tiên của Tư gia!
- Đi thôi, đám già chúng ta cũng nên để một số người biết, chúng ta không phải dễ trêu rồi.
Đại trưởng lão nói xong liền đứng dậy.
Nhị trưởng lão nói:
- Hỏi nha đầu, bảo nàng chỉ phương hướng cho chúng ta!
Tư Lãnh Nguyệt lúc này mới yếu ớt nói:
- Cha, ta cũng muốn đi, ta lo lắng tiểu muội. Anh hai Tư Lãnh Tinh cũng nói:
- Đúng vậy, cha, chúng ta cũng muốn đi...
- Các ngươi ngoan ngoãn chờ ở nhà cho ta! Không được đi đâu hết!
Tư Phượng Mang thoáng nhìn qua ba đứa con trai:
- Khi nào các ngươi con đàn cháu đống rồi hãy ra ngoài!
Ba huynh đệ Tư Lãnh Nguyệt, Tư Lãnh Tinh và Tư Lãnh Phong ngơ ngác nhìn nhau, đều có vẻ mặt sống không bằng chết.
Bọn họ cảm thấy bản thân thực bi kịch, dường như cả đời này chỉ cóthể sống trên người phụ nữ rồi... Bọn họ đã từng cảm thấy cuộc sống này thật không tồi, bao nhiêu người còn muốn mà không được... Nhưng dần dần, ba anh em mới phát hiện đây là chuyện đáng sợ tới mức nào.
Khi cuộc sống của ngươi chẳng còn lại gì ngoài phụ nữ, cho dù ngươi không phải lo cơm ăn áo mặc, hay tiền bạc có thể tiêu xài thỏa thích, nhưng loại cảm giác trống vắng, cô đơn này lại không phải người thường có thể hiểu được.
So ra, bọn họ vô cùng hâm mộ tiểu muội Tư Đồ Đồ, có thể chạy tung tăng điên cuồng khắp nơi, có thể thấy non sông Tiên Giới, quả thực quá hạnh phúc rồi!
Sau khi Tư Đồ Đồ nhận tin từ đá truyền âm, nghe xong vài câu, rốt cục trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhìn thần sắc Phục Phong đang có chút ảm đạm, nói:
- Trưởng lão của Tư gia đã thông qua yêu cầu gấp rút tiếp viện cho Sở Mặc rồi! Hơn nữa, lần này sẽ không điều động chi thứ và gia tộc phụ thuộc, lần này phải cho đám người bị tiền tài che mắt kia hiểu, thế nào mới là lựa chọn chân chính!
Phục Phong gật gật đầu nói:
- Vẫn là Tư gia các ngươi tốt, thật sự rất đoàn kết. Đáng tiếc, phía Phục gia chúng ta bên này... Ai. Phục Phong nói xong, thở dài đánh thượt một tiếng.
Tư Đồ Đồ vỗ vỗ vai Phục Phong:
- Thôi, Phục Phong ngươi cũng làm đủ nhiều rồi! Thật đó, Sở Mặc cái tên này... Tuy đôi khi khá đáng ghét, nhưng trên thực tế hắn cũng là một người rất biết điều, ai đối tốt với hắn, hắn đều biết, cho nên, hiện giờ chúng ta cũng không cần làm thêm chuyện gì nữa, chỉ cần yên lặng quan sát mọi việc biến hóa là được rồi. Bởi vì việc nên làm, chúng ta đã làm cả rồi.
- Cha ta vừa nói cho ta biết, Phục gia phái ra số lớn cao thủ, có ba mươi tu sĩ Đại Thừa, và bốn mươi... tu sĩ Phi Thăng! Phục Phong cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng:
- Bọn họ thật đúng là chơi ván cược lớn mà, đây gần như là đã điều động trọn vẹn lực lượng của Phục gia rồi còn gì!
Tư Đồ Đồ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Chuyện này, ngươi có nói cho cô ngươi biết không?
- Nói cho cô ta biết làm gì? Chuyện này thì có can hệ gì đến cô của ta?
Phục Phong nhìn Tư Đồ Đồ có chút kỳ quái.
Tư Đồ Đồ nói:
- Ngươi có thể mời dượng ngươi hỗ trợ mà, một mình y liền dám xông vào cấm địa của Phục gia, một đao bổ Luyện Thần đài, mang cô ngươi đi... Chỉ sợ khắp Tiên Giới, cũng không có mấy người có thực lực bằng y được, nếu y chịu ra tay, ta nghĩ... sẽ chắc chắn hơn một ít.
Ánh mắt của Phục Phong lập tức sáng ngời, sau đó lại nói:
- Nhưng ta không muốn cô ta bị dính đến chuyện này nữa. Cô đã phải chịu quá nhiều đắng cay rồi, hiện giờ khó khăn lắm mới đoàn tụ được với dượng, ta không muốn quấy rầy cuộc sống bình lặng của nàng.
Tư Đồ Đồ nghe xong, cũng thở dài một tiếng:
- Nói cũng đúng, cô của ngươi ấy... mấy năm nay đúng là đã phảichịu khổ rất nhiều, quả thực chính là cửu tử nhất sinh, vậy thôi đi...
Đang nói, đá truyền âm của Phục Phong bỗng xuất hiện vài tia dao động, Phục Phong lấy đá truyền âm ra, bên kia truyền tới một giọng nữ rất dịu dàng:
- Phong nhi phải không? Cô đây.
- Hả?
Lúc này Phục Phong bỗng ngẩn ra, tự nhủ trong lòng sao có thể trùng hợp đến vậy?
Tư Đồ Đồ ở một bên cũng sửng sốt, miệng mấp máy, thầm nghĩchuyện này sao mà trùng hợp đến thế.
- Sao vậy? Ngươi gặp phải nguy hiểm ư Phong nhi?
Giọng nói bên kia lập tức trở nên lo lắng.
- À, không, không nguy hiểm. Cô, ta không sao.
Phục Phong vội vàng nói.
Lúc này bên kia mới bình tĩnh trở lại, sau đó hỏi:
- Trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?
- Làm sao mà ngài biết? Đầu tiên Phục Phong hỏi một câu, sau đó kể tuốt tuồn tuột khái quát toàn bộ mọi việc.
Lúc ấy, phía bên kia đá truyền âm truyền tới một tiếng hừ lạnh như băng!
Cho dù khoảng cách rất xa, lại ngăn bởi đá truyền âm, nhưng vẫn khiến Phục Phong và Tư Đồ Đồ toát một phen mồ hôi lạnh như cũ. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều đoán được tiếng hừ đó là do ai phát ra,
← Ch. 1154 | Ch. 1156 → |