← Ch.1178 | Ch.1180 → |
Rất nhiều người thậm chí nghĩ tới cọc thảm án của Ma Quân năm đó, sự hũng mãnh của Ma Quân kia thậm chí còn thua xa Sở Mặc, nhưng lại tạo thành đả kích trầm trọng đối với toàn bộ Tiên giới. Có biết bao đại tu sĩ Phi Thăng kỳ và Đại Thừa kỳ năm đó chết trong tay Ma Quân? Ma Quân kia lúc đó chỉ dựa vào dám liều mạng và một thân chiến lực mạnh mẽ.
Nhưng Sở Mặc hôm nay không những dám liều mạng, chiến lực siêu cấp hùng mạnh, hơn nữa các loại thuật pháp thần thông trên người hắn còn cường đại hơn Ma Quân kia không biết bao nhiêu lần! Chứ đừng nói chi tới huyết mạch của Sở Mặc, là huyết mạch màu tím hiếm thấy...đó là huyết mạch cao cấp nhất!
Rất nhiều người hiện giờ đều đã phát hiện, điều kiện bản thân Sở Mặc quả thật đã tốt tới cực hạn. Hắn không chỉ huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, nhục thể của hắn... cũng cường đại vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
Tựa như mới vừa rồi, nếu đổi lại bọn họ, cho dù không chết cũng bị phế bỏ một cánh tay. Cho dù là Ma Quân năm đó cũng không dám cứng rắn như vậy. Nhưng Sở Mặc lại dám! Hắn chẳng những dám... hơn nữa lại vẫn có làm như vậy!
Nhìn kết của của một tên tu sĩ vừa bị Sở Mặc đánh vào đầu!
Chỉ vừa kịp hoan hô một tiếng, sau đó đã bị Sở Mặc vọt tới trước mặt, một quyền nện trên mặt, đánh nát cả đầu!
Cái này.... thật là quá yêu nghiệt!
Rầm rầm rầm!
Đại lượng pháp khí đánh ở trên người của Sở Mặc, cũng đã tạo thành thương thế không nhỏ đối với Sở Mặc.
- Hắn hộc máu!
- Hắn bị thương!
- Hắn bị thương nặng rồi!
- Mọi người cố gắng đánh chết ma đầu này!
Một đám tu sĩ Phục gia điên cuồng hét lên, gầm thét, sắc mặt dữ tợn, điên cuồng công kích về phía Sở Mặc.
Nhưng Sở Mặc lại không ngã!
Vẫn ẩu đả với bọn họ!
Chiến đấu hăng hái đẫm máu, tuyệt không lui ra phía sau nửa bước!
Về phần nữ tử váy lam kia lại càng đáng sợ hơn. Có Sở Mặc đứng ở đó hấp dẫn hầu hết các công kích, cả người nàng liền giống như một âm hồn, có được tốc độ nhanh không thể tin nổi. Hắc khí như trường long buốc lên trên người nàng điên cuồng quấn quanh tiến về phía mọi người.
Thậm chí ngay cả Sở Mặc cũng không buông tha!
Nhưng sau khi hắc khí này quấn quanh tới trên người của Sở Mặc, lại nhanh chóng tan rã giống như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời, không hề gây tổn thương tới Sở Mặc!
- Cái này thật thái quá!
Ánh mắt một lão tu sĩ Phi Thăng kỳ đỉnh cao của Phục gia lộ ra vẻ bất đắc dĩ, kiện khí cụ trong tay hắn liên tục đánh vào lưng Sở Mặc.
Đánh Sở Mặc đến nối liên tục hộc máu, nhưng Sở Mặc căn bản không nhìn hắn, dừng thời gian này cứng rắn đánh tu sĩ Phi Thăng kỳ của Phục gia tới nát!
Hồn bay phách lạc!
Cái gì mà Nguyên Thần thứ hai, cái gì mà phân thân... cũng đều trở nên vô dụng!
Cả người bị Sở Mặc dùng một loại chưởng pháp vô cùng mạnh mẽ trực tiếp đập nát!
- A!
Một gã tu sĩ Phi Thăng kỳ của Phục gia rốt cục hoàn toàn nổi giận, muốn làm nổ Đạo Đài trong đan điền, nổ chết Sở Mặc.
Nhưng không đợi hắn có động tác, một thanh trường đao sắc bén tới cực điểm hung hăng đâm vào đan điền của hắn, chém đạo đài của hắn thành hai nửa.
Tu sĩ Phi Thăng kỳ này gầm thét ngã xuống... cuối cùng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền ra mấy chục vạn dặm,
Long trời lở đất!
Rắc rắc!
Mảnh trời cao này rốt cục không chịu được loại trình độ chiến đấu này, nơi này hội tụ rất nhiều sát khí và tinh khí, tinh khí ngưng kết thành mưa rơi xuống.
Ở bên trong tinh khí đều ẩn chứa sát ý khủng bố, những tu sĩ Phục gia này căn bản không dám tiếp xúc, tất cả đều né tránh.
Sở Mặc lại trực tiếp vận khởi Thiên Ý Ngã Ý Đạo Cực Quyển, giống như rồng hút nước, điên cuồng hấp thu những tinh khí này.
- Hắn điên rồi!
Một tu sĩ Phục gia thì thào nói.
- Hắn không điên.... Tâm pháp tu luyện của hắn tuyệt đối là cấp cao nhất hiện giờ đấy! Đế Chủ trên bản tin Thiên giới quả thực chính là nói hươu nói vượn! Ta không tin trên đời này có thiên kiêu nào đáng sợ hơn hắn!
Trong mắt một lão tu sĩ Phi Thăng kỳ Phục gia tràn ngập sợ hãi, trầm giọng nói.
- Bọn họ cho rằng Sở Mặc không được việc, đó là vì bọn họ chưa thấy qua chiến lực của người này, nếu để những thiên kiêu trẻ tuổi cao nhất Thiên giới tới đấu một trận với Sở Mặc, bọn họ khẳng định phải nuốt hận!
Tu sĩ Phục gia kia rốt cục cũng nhận ra.
Tuy rằng tần suất công kích trên tay bọn họ không giảm, nhưng trong lòng cũng đã... nảy sinh kính sợ mãnh liệt đối với Sở Mặc!
Một người một đao cũng đủ khiến bọn tu sĩ cao nhất Phục gia khiếp sọ!
Chứ đừng nói chi tới việc bên cạnh hắn còn có thêm một nữ nhân đáng sợ làm lòng người phát lạnh.
- Đi!
Bước chân Sở Mặc lảo đẩo, đi tới bên người Kỳ Tiêu Vũ truyền âm nói.
Kỳ Tiêu Vũ có chút lo lắng nhìn thoáng qua Sở Mặc, hắc khí trong mắt càng thêm mãnh liệt, gần như chiếm cứ toàn bộ đôi mắt, nàng không hề nói thêm, xoay người rời đi!
- Bọn họ muốn chạy trốn, đứng để bọn họ chạy trốn!
- Bày trận, bày trận!
- Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn bọn họ lại!
Tu sĩ Phục gia may mắn còn sống phát ra từng đợt cuồng hô, đánh tới bây giờ bọn họ đã tổn thất một phần ba đồng bạn. Loại chiến đấu tàn khốc này, cho dù bọn họ trải qua trăm trận chiến cũng không tránh khỏi sự buồn bã trong lòng. Hiện giờ thấy Sở Mặc và yêu nữ kia muốn chạy trốn, làm sao có thể buông tha loại cơ hội này?
Ầm!
Ầm!
Từng đạo tinh khí khủng bố guống như từng đầu nộ long từ dưới đất bay lên.
Trực tiếp khiến pháp trận do tu sĩ Phục gia bày ra bị tán loạn, lộn xộn, thậm chí có vài tu sĩ Phục gia không kịp trốn tránh, trực tiếp bị tinh khí này tấn công khiến máu tươi chảy như điên, từ trên bầu trời ngã xuống.
- Đây là thần thông gì?
- Đây là yêu thuật!
- Tại sao có thể như vậy?
Tu sĩ Phục gia rống giận bi phẫn.
Sở Mặc mang theo Kỳ Tiêu Vũ đã hiện ra ở bên ngoài mấy vạn dặm, lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, không nói lời nào trực tiếp rời đi.
Hắn động tới tất cả linh mạch ở mảnh thiên địa này, trong khoảnh khắc này khiến các tu sĩ Phục gia bị chặn lại.
Đợi tới khi bọn tu sĩ Phục gia phục hồi tinh thần muốn truy kích, lại phát hiện, bọn họ một lần nữa... mất đi tung tích của Sở Mặc.
- Gia chủ... chúng ta buông tay đi!
Một tu sĩ Phi Thăng kỳ lớn tuổi của Phục gia chảy nước mắt, dùng đá truyền âm truyền tới cho Phục Cửu Tiêu.
Phục Cửu Tiêu bên kia trầm mặc một lát, mới thở dài một tiếng:
- Đã chậm! Ma Quân... cũng đã xuất thủ!
Phù phù!
Lão tu sĩ Phi Thăng kỳ này vô lực quỳ ngồi dưới đất, cả người đều ngớ ngẩn.
← Ch. 1178 | Ch. 1180 → |