← Ch.1198 | Ch.1200 → |
Chỉ cần bọn họ thủ hộ thích đáng, ở trong này tiến vào Huyễn Thần Giới, cũng có thể đấy.
Gia Cát Trường Phong gật gật đầu, nhìn người nói chuyện:
- Sau này sẽ nhớ một công của ngươi!
Theo sau, vài tên huyết mạch tu sĩ Gia Cát gia đang được mọi người bảo vệ, tiến vào Huyễn Thần Giới, muốn đi tìm Gia Cát gia thiên giới xin giúp đỡ.
Sở Mặc lúc này cách đám người Gia Cát hơm một trăm dặm, ở nơi này, hắn đột nhiên cảm thấy bất ngờ, gặp phải một đám người.
- Độc Cô Ý?
Đuôi lông mày Sở Mặc nhướng lên.
- Sở Mặc!
Độc Cô Ý nghiến răng nghiến lợi.
Độc Cô Ý cũng không ngờ lại có thể gặp được Sở Mặc ở đây, y mang theo một đám tu sĩ Độc Cô Sơn đi khắp nơi tìm kiếm, thế lực giống như bọn họ mà yên phận một góc thì cũng coi như tàm tạm, chứ nói rộng khắp Tiên Giới lại chẳng đáng kể gì. Cho nên, bọn họ không nhận được nhiều sự giúp đỡ, cũng không thu được nhiều tin tình báo.
Sau khi các Đế Chủ lên tiếng, những tin tức ồn ào huyên náo về Sở Mặc trên bảng tin khi trước cũng dần nguội bớt. Tuy vẫn còn rất nhiều người chú ý đến Sở Mặc và những xoay chuyển bất ngờ trong Tiên Giới, nhưng chẳng còn cuồng nhiệt như trước nữa. Đúng vậy, huyết mạch màu lam thì sao? Thể chất hùng mạnh lại thế nào? Là thượng khách của Linh Đan Đường có ích gì?
Chung quy xuất thân quá thấp!
Một thiếu niên đi lên từ nhân giới có mạnh thì mạnh được đến đâu cơ chứ? Hơn nữa như hiện tại có vô số kẻ thù, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ gục ngã.
Thiên tài gục ngã trước giờ không ít, thêm Sở Mặc cũng chẳng nhiều nhặn gì. Cho nên, trong khu vực thảo luận của bảng tin, tin tức về Sở Mặc càng ngày càng ít đi. Mà đó lại là nguồn quan trọng nhất để Độc Cô Sơn thăm dò tung tích của Sở Mặc.
Độc Cô Ý quyết định tự mình thực hiện! Y không tin Sở Mặc có thể mọc cánh bay ra khỏi Tiên Giới này. Đã bao nhiêu năm rồi, y từ Linh giới tới đây cũng coi như trải qua nhiều phen sóng gió, có việc gì mà chưa gặp đâu. Nói thật lòng, từ trong sâu thẳm Độc Cô Ý vẫn luôn xem thường cái gọi là thiên tài này.
Chẳng qua là đám người chuyên dựa vào các thế lực chống lưng, dựa vào may mắn, họ đứng trên cao, là vì xuất phát điểm cao mà thôi! Có gì giỏi đâu?
Rời khỏi bọn đồ tể các ngươi, chẳng lẽ Độc Cô Sơn chúng ta còn không có lấy cọng lông heo mà ăn sao?
Độc Cô Sơn cũng có gốc rễ nhất định, trong số bọn họ có kẻ am hiểu tính toán, trình độ khá tốt, bói ra có thể Sở Mặc sẽ xuất hiện trên thảo nguyên này.
Vì thế, bọn họ mò đến đây, nhưng lại không nghĩ tới đám đồng đội dốt như bò kia dùng Phong Tuyệt Thiên Địa...- Đúng là một lũ ngu xuẩn!
Sau khi Độc Cô Ý nhìn thấy những luồng khí lưu hỗn loạn trong không trung bị phong ấn hoàn toàn, không kìm nổi chửi ầm lên.
Lúc trước tuy bọn họ cũng rất dè dặt, nhưng trong lòng vẫn còn mang hy vọng!
Hiện giờ thật nực cười, mọi linh khí trong trời đất đều bị phong ấn triệt để, bọn họ liền biến thành đám người thường không có thân thể hùng mạnh!
Chỉ có điều, Độc Cô Ý có nằm mơ cũng không ngờ duyên tới khóngăn, lại đi gặp... Sở Mặc ngay nơi này!
- Xem hôm nay ngươi còn chạy đi đâu?
Độc Cô Ý nhe răng cười nanh nọc nhìn Sở Mặc, khuôn mặt của y thậm chí còn có chút vặn vẹo vì hưng phấn quá độ, cắn răng nhìn hắn:
- Có giỏi, ngươi biến mất trong khoảnh khắc thử xem?
Một trưởng lão Độc Cô Sơn đứng bên cạnh Độc Cô Ý không kìm nổi vuốt râu cười to:
- Chỉ sợ tất cả mọi người đều không ngờ rằng, cuối cùng... Sở Mặc vẫn lại lọt vào trong lòng bàn tay của chúng ta! Một người khác nói:
- Thật đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó lường! Lúc ấy để ngươi may mắn chạy thoát ở nơi tiếp dẫn, lần này xem ngươi trốn đi đằng nào!
Độc Cô Ý lạnh lùng nói:
- Phong Tuyệt Thiên Địa, mọi người... đều sẽ thành người thường như nhau, Sở Mặc, ở đây chúng ta có năm mươi người! Đừng cố chống cự nữa, giao ra tất cả bảo vật trong tay, chúng ta sẽ để cho ngươi chết thoải mái hơn một chút!
- Đừng cố chống cự, nộp bảo vật ra, sẽ cho ngươi chết thoải mái!
- Đừng chống cự nữa...
Bọn tu sĩ Độc Cô Sơn ồn ào cười lớn.
Tuy nhiên, một tu sĩ ở vị trí gần Sở Mặc hơn vừa nói được nửa câu, đã thấy Sở Mặc bật lên thật cao, ánh đao lạnh lẽo như băng trong tay hung hăng bổ về phía đầu của y!
Phản chiếu trong mắt y là hình ảnh bóng dáng khủng bố ấy, càng ngày càng gần!
Răng rắc! Gã tu sĩ Độc Cô Sơn này bị chém thành hai nửa, đổ ngược về hai phía khác nhau.
Trong nháy mắt khi bị chém làm đôi, khuôn mặt y vẫn còn đọng lại nụ cười cứng ngắc.
Rầm...
Nội tạng cùng máu tươi của gã đổ rào rào trên mặt đất, mùi máu tanh nồng xộc lên.
Sau đó, Sở Mặc trực tiếp vọt tới bên cạnh một gã Độc Cô Sơn đanghơi đờ ra, Thí Thiên trong tay chém ngang một nhát... đầu người lại bay ra.
Cho tới lúc này, đám tu sĩ Độc Cô Sơn mới lấy lại tinh thần, gào lên đầy bi phẫn, trực tiếp xông về phía Sở Mặc.
Một tu sĩ Độc Cô Sơn động tác cực nhanh, hung hăng đâm một kiếm vào đúng vị trí trái tim từ phía sau lưng Sở Mặc.
- Chết đi!
Sau một tiếng hét to, y lại chợt cảm thấy kiếm mình như không phảiđang đâm vào cơ thể người, mà là một tảng đá sắt, âm thanh chát chúa vang lên.
K.. e.. n.. g.. g!
Crackk!
Thanh trường kiếm tiên khí hạ phẩm trong tay y gãy gọn làm đôi.
Sở Mặc quay đầu lại nhe răng cười với y, sang đó chém chéo một nhát thật mạnh, cắt tu sĩ này ra thành hai nửa. Đến chết tu sĩ này vẫn không thể nào hiểu nổi, rõ ràng y đã đâm một kiếm vô cùng chuẩn xác vào trái tim Sở Mặc, nhưng tại sao kiếm lại không xuyên qua được? Vì sao không đâm thủng? Vậy mà không đâm thủng được?
Mẹ nó, như vậy có còn thiên lý hay không?
Chết không nhắm mắt mà!
K...e...n.. g.. g!
K...e...n.. g.. g! Hai gã tu sĩ của Độc Cô Sơn cũng dùng đao kiếm chém hai nhát lên người Sở Mặc, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng lại, Thí Thiên trong tay Sở Mặc lại lóe sáng, chém đứt đôi người bọn họ.
- Không hay rồi... hắn mặc bảo giáp phòng hộ trên người!
Một tu sĩ Độc Cô Sơn gào lên cảnh báo cho những người khác.
Đang nói, lại một tu sĩ Độc Cô Sơn khác dùng kiếm chém trúng cổ của Sở Mặc... Sắc mặt tu sĩ này hưng phấn tới mức đỏ bừng cả lên, lớn tiếng rít gào:
- Chém chết ngươi!
Rắc rắc!
Kiếm trong tay y, lại kêu vang rồi gãy.
← Ch. 1198 | Ch. 1200 → |