← Ch.0119 | Ch.0121 → |
- Ừ, chỗ này giao cho ngươi. Sở Mặc bĩu môi, thầm nói:
- Đây đáng là gì? Để ngươi trải qua chuyện ta từng trải qua, chỉ sợ ngươi còn ác hơn ta!
So với những người Trường Sinh Thiên trưởng lão và Hạo Nguyện trưởng lão của bộ tộc Hạo Nguyện mà nói, ta đáng là vô sỉ gì? So với bọn họ, ta vẫn đơn thuần như một đóa hoa trắng nhỏ!
- Tiểu ca muốn đi làm gì? Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc, lại nhìn bức thư trong tay hắn, thất thanh nói:
- Tiểu ca không phải muốn đi Thân Vương Phủ tìm phiền phức chứ?
Sở Mặc nhe răng:
- Đợi tin tức! Nói xong, Sở Mặc lắc người một cái, trực tiếp nhảy từ cửa sổ lầu 4 xuống, trong không trung trượt đi hai mươi mấy trượng, sau đó rơi trên hộ nhà dân đối diện. Sau đó mũi chân điểm nhẹ, thân hình tung mấy cái, liền biến mất trong tầm mắt.
Hứa Phù Phù đứng bên cửa sổ lầu 4 sốt ruột. Y nguyên lực chỉ có tầng hai, bảo y từ chỗ này nhảy xuống y dám, nhưng muốn giống như Sở Mặc lại hoàn toàn không thể.
- Không phải là đi Thân Vương Phủ gây sự chứ? Vứt bỏ huynh đệ kết nghĩa đáng là gì? Hứa Phù Phù hùng hùng hổ hổ, đi xử lý chuyện bên này xong. Kỳ thật trong lòng y là rất cảm động, vì thân phận của y thật tại không thích hợp xuất hiện trong Thân Vương Phủ. Danh bất chính ngôn bất thuận, mang đến cho gia gia y rất nhiều phiền phức.
Một lát sau, Diệu Nhất Nương cũng trở về, sắc mặt có chút khó coi.
Hứa Phù Phù hỏi:
- Không tìm được người?
Diệu Nhất Nương lắc đầu:
- Chết rồi!
- Chết rồi? Hứa Phù Phù sửng sốt.
- Tự sát rồi. Diệu Nhất Nương cắn răng nói:
- Chậm một bước!
Hứa Phù Phù chau mày, lẩm bẩm nói:
- Xem ra... lần này có trò hay rồi!
- Thiếu gia đâu? Diệu Nhất Nương có chút kỳ quái hỏi.
- Đi đánh Thân Vương Phủ rồi. Hứa Phù Phù cười có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, còn có mấy phần tiếc nuối.
--
Diệu Nhất Nương giật mình, ánh mắt lộ vẻ lo lắng:
- Sao thiếu gia không ngăn hắn?
Hứa Phù Phù cười khổ nói:
- Ta ngăn được hắn sao? Thực lực bây giờ của hắn đã cao hơn ta rất nhiều, ta đã hoàn toàn nhìn không ra hắn! Hơn nữa để hắn đi ồn ào một chút cũng tốt, bằng không lão khốn khiếp Hạ Kinh đó thật cho rằng cả Đại Hạ ai cũng sợ lão.
- Ngươi.... Ngươi ngược lại khuyên hắn à! Diệu Nhất Nương dậm chân, nói:
- Ngươi xem Thân Vương Phủ là nhà bá tính bình thường sao? Dễ gây sự như vậy?
- Tỷ à, đây là quan tâm tất loạn. Hứa Phù Phù thoáng nhìn Diệu Nhất Nương một cái, lẩm bẩm:
- Nói chuyện trâu già ngặm cỏ non được không? Ta cũng là cỏ non đó!
- Hứa Nhị Phù! Trong con mắt của Diệu Nhất Nương lộ ra quang mang băng lãnh, nàng là thật sự có chút tức giận.
- Ây ya, ây ya. Đừng nổi nóng, ta không có trêu chọc tỷ. Hứa Phù Phù yếu giọng nói:
- Tỷ thật không cần lo lắng, vị thiếu gia đó tuy vô cùng chính trực, nhưng hắn không phải ngu xuẩn không có não. Trong lòng hắn có tính toán, lần này tỷ cứ yên tâm, chuẩn bị để hai cha con khốn kiếp Hạ Kinh, Hạ Kiệt đó ăn một bạt tay.
- Làm sao ngươi biết? Chỉ dựa vào bức thư đó? Ngươi tưởng Hạ Kiệt là tên ngốc sao? Sẽ ngốc nguếch viết một bức thư cho người ta làm nhược điểm? Diệu Nhất Nương mục quang bất thiện, hổn hển nói.
- Hi hi, yên tâm đi, Sở Tiểu Hắc không có ngốc như vậy, hắn nhất định có cách! Hứa Phù Phù đầy mặt bình tĩnh nói.
- Làm sao ngươi biết? Diệu Nhất Nương hỏi
- Ta tin hắn! Hứa Phù Phù thản nhiên nói:
- Tỷ tỷ, ta theo hắn, chính là từ mặc tả chơi cùng nhau lớn lên. Nếu hắn thật là loại người manh động đó, lúc đầu sẽ không rời khỏi Viêm Hoàng Thành!
- Không ngờ chỉ vì tin tưởng? Diệu Nhất Nương có chút khó tin nhìn Hứa Phù Phù:
- Ngươi ngay cả kế hoạch của hắn cũng không biết...
- Ha ha, tỷ dám đánh cược với ta không? Trên mặt Hứa Phù Phù lộ ra nụ cười không có hảo ý.
- Đánh cược chiếm tiện nghi của lão nương thì miễn đi. Diệu Nhất Nương cười lạnh nói.
- Không, không, không. T tôn trọng tỷ như vậy, sao muốn chiếm tiện nghi tỷ? Hứa Phù Phù nghiêm mặt.
Diệu Nhất Nương đầy mặt không tin nhìn Hứa Phù Phù:
- Ngươi nói đi
- Ta đánh cược Tiểu Hắc ca lần này nhất định sẽ náo loạn Thân Vương Phủ gà bay chó chạy, còn có thể toàn thân mà về! Hứa Phù Phù nói xong, trong đầu nhớ đến vừa nãy Sở Mặc đi, trên mặt nở nụ cười chắc nịt:
- Nếu tỷ thắng, ta cam đoan sau này ba hoa khoác lát với tỷ tỷ một lần nữa, tất cả cổ phần của ta ở Thao Thiết lầu đều là của tỷ tỷ!
- Tưởng ta thèm muốn sao? Diệu Nhất Nương cười lạnh mấy tiếng, nhưng vẫn là hỏi:
- Nếu ta thua thì sao?
- Nếu tỷ thua rồi, thì trước mặt mọi người hôn Tiểu Hắc ca một cái, không được hôn mặt! Nhớ đó, là.. Hứa Phù Phù cơ hồ đã nghĩ đến cảnh tượng đó, không kìm được đắc ý cười lên.
- Ngươi... Diệu Nhất Nương đỏ mặt, khẽ cắn răng, hừ một tiếng:
- Hôn thì hôn, có gì hay ho chứ? Ta cược với ngươi! Tuy ta cũng hy vọng hắn có thể toàn thân trở về, nhưng ta không có lạc quan như ngươi! Bây giờ ta phải đi Thân Vương Ohủ, tận mắt nhìn!
Hứa Phù Phù cười hi hi nói:
- Được, đợi ta xử lý chuyện bên này một chút, chúng ta cùng đi!
.......
Thao Thiết Lầu nằm ở giữa trung tâm Viêm Hoàng Thành, cách Thân Vương Phủ cũng không bao xa.
Do vậy không mất bao lâu, Sở Mặc liền trực tiếp xuất hiện trước cửa Thân Vương Phủ.
Thân là Thân vương Đại Hạ, phủ đệ của Hạ Kinh cũng khá xa hoa.
Chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ viện lạc trùng trùng điệp điệp, còn có hoa viên, hồ nước, núi giả, cầu đá.... đình đài thủy tạ rất lớn, đầy đủ mọi thứ.
Quả thật là lâm viên hoàng gia thu nhỏ. Thậm chí có một số hoa cỏ cây cối quý hiếm ngay cả lâm viên hoàng gia cũng không có!
Cổng lớn Thân Vương Phủ tráng lệ nguy nga, ở cửa có hai tượng đá kỳ lân cao lớn. Cũng chỉ có huyết mạch hoàng gia, mới dùng tượng đá cao cấp này.
Cổng lớn màu đỏ thắm, cao lớn nặng nề. Ở cửa còn có hai vệ sĩ vóc người cường tráng đang đứng, vẻ mặt trang nghiêm, dang người cao ngất.
Trên cửa lầu, trên tấm bảng hiệu cực lớn viết ba chữ lớn to cứng cáp "Thân Vuong Phủ"!
Sở Mặc còn chưa tới trước cửa, một trong hai thị vệ đó liền lớn tiếng quát thẳng:
- Trọng địa vương phủ, người không phận sự miễn vào!
Sở Mặc ha ha cười, căn bản không có để vào mắt, đi thẳng tới cổng lớn Thân Vương Phủ.
- Đứng lại! Thị vệ đó lập tức rút đao khỏi vỏ, đi về phía Sở Mặc:
- Ngươi muốn làm gì?
- Gây sự! Sở Mặc đáp một tiếng, sau đó vận hành bộ pháp, lắc người một cái liền tới trước mặt thị vệ này, giơ tay liền đấm một quyền.
← Ch. 0119 | Ch. 0121 → |