← Ch.1204 | Ch.1206 → |
- Ma quỷ!
- Cây đao kia cũng là một thanh ma đao!
- Sở Mặc là ma tộc chính tông!
- Chỉ ma tộc... mới có thủ đoạn này!
Rất nhiều tu sĩ Gia Cát đều rống lên giận dữ, mắt trợn trừng trừng, nhưng đa số... lại cắm đầu bỏ trốn.
Gia chủ đã chết, bọn họ còn ở lại đây cũng chẳng thể mang đến kếtquả gì tốt đẹp cả.
Hơn nữa, lúc này hình tượng bất khả chiến bại của Sở Mặc đã ăn sâu vào trong đầu họ rồi!
Sở Mặc đuổi theo sau, triển khai sự đuổi giết vô tình dành cho đám tu sĩ nhà Gia Cát, hắn không để Thí Thiên tiếp tục uống máu vì lo lắng, sẽ có tu sĩ Gia Cát đem chuyện này loan lên khắp bảng tin.
Tuy rằng thần khí uống máu chẳng phải điều gì kỳ lạ, những tu sĩ hùng mạnh chân chính đều biết đây là việc quá đỗi bình thường. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ... không phải mọi tu sĩ trên đời đều biết chuyện này. Hơn nữa, người có ác ý với hắn thực sự nhiều lắm.
Không sợ chuyện xấu, chỉ sợ kẻ xấu.
Một khi tin tức này bị bộc lộ trên bảng tin, như vậy ắt sẽ có đầy rẫy tu sĩ "chính nghĩa" nhảy ra chỉ trích hắn, chuyển hướng đề tài vu cho hắn là ma tộc.
Hắn không sợ chiến đấu, nhưng lại chẳng muốn mất công mất sức vì cái lý do vớ vẩn này chút nào.
Chớ nói chi hắn còn muốn đi cứu Kỳ Tiêu Vũ. Cuộc tàn sát vô tình tiếp tục không ngừng, có mấy tu sĩ huyết mạch nhà Gia Cát vừa lấy bảng tin ra đã bị chém đầu, còn dư mấy người thật sự không dám lấy ra nữa rồi.
Họ bắt đầu chạy trốn tứ phía, chân chính chạy bạt mạng.
Đâm quàng đâm xiên.
Nhưng đáng tiếc chính là, động tác của Sở Mặc thực sự quá nhanh, hơn nữa, vốn dĩ không ai có thể địch nổi lưỡi đao của hắn.
Mỗi đao một người!
Nếu trời đất nơi này không bị phong ấn, Sở Mặc tuyệt đối chẳng thể dùng sức một người mà tiêu diệt toàn bộ tinh nhuệ nhà Gia Cát dễ dàng như thế. Thành thật mà nói, nếu đám tu sĩ này thi triển được hết thực lực, lại dốc sức liều mạng như bây giờ... thì dù Sở Mặc có tài giỏi hơn cũng phải tạm thời né tránh. Hắn dẫu mạnh đến đâu, cũng không có khả năng dùng sức một người tiêu diệt hết gia tộc thiện chiến ở mức độ này.
Nhưng trên đời nào có từ nếu. Mà nhỡ được phép nếu, cũng không thể xảy ra ở đây.
Nhà Gia Cát ở Tiên Giới thật thảm, dùng một Trấn Thiên Ấn nhỏ, triệt để chôn vùi cả gia tộc tại nơi hoang vu.
Rất nhiều năm sau, câu chuyện này vẫn được lưu truyền như một trong thập đại bi kịch của Tiên Giới. Trong giới tu hành, chuyện bị diệt tộc chẳng thể tính là hiếm hoi, nhưng cái cách bị diệt tộc như nhà Gia Cát thì đúng là thảm đến cực hạn rồi.
Sau khi Sở Mặc giết chết tu sĩ Gia Cát cuối cùng, tay chân hắn cũng hầu như thoát lực. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời cao, không biết tình trạng phong ấn thiên địa này sẽ còn kéo dài bao lâu.
Thế là Sở Mặc bèn mở bảng tin ra, bên trên đã tích lũy thêm rất nhiều tin tức chưa đọc.
Trong đó còn bao gồm cả tin nhắn do Tần Thi, Đổng Ngữ gửi tới.
- Chúng ta đã độ kiếp đến Tiên Giới thành công. Cũng nghe được chuyện của ngươi, ngươi vẫn tốt chứ? Đừng lo cho bọn ta, hiện giờ ta đã dùng đá truyền âm liên lạc được với hai vị Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung. Họ tìm được một nơi vô cùng an toàn.
Đây là tin nhắn do Tần Thi phát tới từ mấy ngày trước.
- Sao ngươi không trả lời? Ngươi gặp phải nguy hiểm gì rồi sao? Hy vọng sớm nhận được hồi âm của ngươi, hiện giờ Tiên Giới đang rất loạn, chúng ta liền mai danh ẩn tích, không cần lo cho chúng ta...
Đây là tin nhắn do Đổng Ngữ gửi tới.
Sau đó còn mấy tin nhắn nữa đều là của hai nàng, từng câu chữđượm vẻ lo âu, nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng đến Sở Mặc nên rất cẩn thận tìm từ mà viết.
Sở Mặc lần lượt trả lời hai người:
- Ta không sao, ta rất khỏe, hiện giờ ta đang ở nơi trong Tiên Giới mà trời đất bị nhà Gia Cát phong ấn, không thể sử dụng pháp lực gì. Đừng lo lắng cho ta, các ngươi tự bảo vệ tốt bản thân là được.
Bên này tin tức vừa gửi đi, bên kia tin nhắn của Đổng Ngữ lập tức đến, hiển nhiên là nàng vẫn ôm bảng tin ngồi chờ.
- Ngươi không sao? Tạ ơn trời đất, còn tưởng ngươi gặp điều gìbất trắc rồi. Thật tốt quá, chúng ta đều mừng lắm đấy.
Sau khi Sở Mặc đọc xong, trong con ngươi vẫn đang ngập tràn sát khí thoảng qua nét vui vẻ. Xuất sắc chính là xuất sắc, chẳng liên quan gì đến xuất thân, cuối cùng, hai người này vẫn dẫn đầu, vượt qua thiên kiếp, đi tới Tiên Giới.
Sở Mặc nghĩ thầm, bỗng dưng nảy ra một ý, không rõ Tần Thi và Đổng Ngữ các nàng có biết gì về việc phong ấn trời đất không? Vì thế, liền hỏi một câu qua bảng tin:
- Các ngươi có gỡ bỏ được phong ấn Phong Tuyệt Thiên Địa không? Rất nhanh, bên kia trả lời lại:
- Bình thường muốn phong ấn trời đất thì cần dùng Ấn Trấn Thiên, nhưng cho dù là đại tộc cao nhất trong Tiên Giới cũng khó có được thứ này. Tuy nhiên, Tiểu Trấn Thiên Ấn thì còn có thể gặp, được sử dụng để đối phó với kẻ thù mạnh hơn nhiều lần, khi đó, cảnh giới của mọi người đều bị ép về mức thấp nhất, gần như thành người bình thường, không dùng được bao nhiêu pháp lực. Tiểu Trấn Thiên Ấn thường chỉ có tác dụng trong thời hạn xác định, đa phần là một tháng. Đương nhiên, cũng có thể bởi vì phẩm chất khác nhau mà dài ngắn khác nhau, tuy vậy, cũng không chênh quá mười ngày.
Sau khi nghe xong, Sở Mặc không kìm nổi nhẹ nhàng thở phào mộthơi, còn may, một tháng tuy không ngắn, nhưng cũng chẳng dài, hơn nữa, tính đến giờ cũng trôi qua được bảy tám ngày rồi.
Sau đó, Sở Mặc lại nhắn tin cho Tư Đồ Đồ, Lưu Vân và Hổ Liệt, thông báo cho họ biết bản thân vẫn bình an.
- Ha ha ha, ta biết ngay là huynh đệ của ta sẽ chẳng hề hấn gì đâu mà, ca ca chờ ngươi ở Thiên giới!
Đây là hồi âm của Hổ Liệt.
- Không sao là tốt rồi.
Đây là tin nhắn của Lưu Vân.
- Không ngờ ngươi có thể sống khỏi vòng vây của nhà Gia Cát? Tốt quá rồi, còn tưởng ngươi đã gặp bất trắc nữa, nói vậy thì tiểu nha hoàn như ta đây liền được tự do. Nhưng lại nói tiếp, tình huống của sư phụ ngươi có chút không ổn. Bọn họ đã chiến đấu hơn mười ngày với nhà họ Lạc và đám tay chân nhà họ Lạc rồi, giờ vẫn chưa kết thúc. Nhưng thoạt nhìn, tình trạng của sư phụ ngươi không được khả quan lắm.
Tin nhắn hồi đáp của Tư Đồ Đồ là một chuỗi dài lê thê.
Nhưng trong nháy mắt khiến Sở Mặc phải nhíu mày, trong con ngươi ngang dọc đầy sát khí, kinh ngạc vô cùng: Sư phụ ta? Sư phụ ta tham dự vào từ bao giờ?
← Ch. 1204 | Ch. 1206 → |