← Ch.1234 | Ch.1236 → |
Sở Mặc gật đầu. Đúng thế, Chân Tiên gả cho Đế Chủ, đứng góc độ người ngoài nhìn thật sự là một hôn nhân hoàn mỹ.
- Nhưng sự thật lại không phải vậy. Tiền bối Mạnh Phương Hoa cátính cứng rắn, mạnh mẽ. Tuy tuân theo di huấn của tổ tông đến Tần gia, nhưng bà lại một lòng hướng đạo, cơ bản không hề có tâm tư ******** gì. (******** là nguyên gốc của tác giả, bạn đọc tự tưởng tượng. Có thể là từ " tình yêu nam nữ" chăng?). Vị cậu ấm Tần gia kia cũng là người tài hoa hơn người, nhân phẩm lại cao thượng, cũng không bắt buộc bà cái gì, ngược lại còn trợ giúp bà không ít. Cho nên, sau ba năm, tiền bối Mạnh Phương Hoa rời khỏi Tần gia, đoạn nhân duyên đó của họ cứ vậy chấm dứt. Nhưng bởi vì cảm kích sự trợ giúp rồi cuối cùng lại buông tay của cậu ấm Tần gia, sau nhiều năm bà đã bước đến con đường Chí Tôn lại trở lại Tần gia, gặp mặt vị cậu ấm Tần gia vẫn ở cảnh giới Đế Chủ kia một lần, để lại một tín vật rồi nhẹ nhàng đi khỏi. Sở Mặc nói:
- Vậy tín vật... chính là pháp khí Chí Tôn?
Tần Thi gật đầu:
- Đúng vậy, chính là Thiên Kiếp Ấn, là bà dùng Thiên kiếp Chí Tôn luyện hóa mà thành, có uy lực vô cùng khủng bố, cũng là pháp khí bổn mạng của bà. Bà đưa pháp khí cho người đã từng là phu quân của bà, coi như trả nợ ân tình, đồng thời ở bên trong Thiên Kiếp Ấn còn phong ấn toàn bộ công pháp của bà, nói có thể để cho một hậu nhân Tần gia trở thành đệ tử của bà, tu luyện công pháp của bà. Nhưng chỉ cho phép một người! Lời nói của Chí Tôn... chính là pháp chỉ. Điểm đó không ai dám không thuận theo.
- Nhưng chuyện này ngoại trừ người từng là phu quân của tiền bối Mạnh Phương Hoa ra thì cũng không có bất kỳ ai biết. Vị cậu ấm Tần gia cũng không nói với người khác.
Tần Thi thản nhiên nói:
- Nguyên nhân chủ yếu mà Tần gia tránh nói đến Mạnh Phương Hoa là không dám chọc vào, đồng thời trong lòng cũng có mụn nhọt(nhức nhối, bất mãn). Cảm thấy bà rõ ràng là vợ của Tần gia lại không tuân thủ nữ tắc... cho nên, tên của bà được xem như một cấm kỵ ở Tần gia. Sở Mặc bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đối với chuyện này, hắn không thể bình luận gì được, chỉ có thể nói đây là chuyện của nhà người ta.
Tần Thi ngẩng đầu nhìn Sở Mặc:
- Vị cậu ấm Tần gia chính là tổ tiên của ta! Sau này ông ấy cưới thêm 2 thê tử nữa, ta chính là hậu nhân nhất mạch(dòng chính) của thê tử ông ấy. Chỉ có điều vị tổ tiên đó đã rời khỏi Tần gia rất nhiều năm, nghe nói là tìm con đường Chí Tôn. Thật ra toàn bộ Tần gia, một thời tuổi trẻ đều không ai nhìn thấy ông ấy.
- Vậy Thiên Kiếp Ấn?
Sở Mặc nhìn Tần Thi. Tần Thi nói:
- Thiên Kiếp Ấn là trước khi ta gặp chuyện không may, có một buổi tối mơ một giấc mộng. Sau ta mới biết được, đó là tổ tiên cảnh báo. Đáng tiếc năm đó ta cũng không ý thức được điều này.
Tần Thi thở dài nói:
- Ở trong mộng, ta mơ thấy vị tổ tiên kia của ta. Ông ấy nói cho ta biết làm sao đi tới chỗ nào đó, làm sao tiến vào, sau đó lấy một đồ vật ở bên trong ra. Và nói cho ta biết, phải luôn mang nó bên người, lúc gặp nguy hiểm có thể lấy ra dùng. Kết quả, lúc trong thế giới nhỏ kia, ta cơ bản chưa kịp lấy nó ra đã bị Lạc Ninh hãm hại rồi. Thật ra lúc đó ta không nhất định phải nhận chuyện này, bởi vì ta cơ bản cũng không biết nó có một việc khác, không mở ra xem qua. Sau này nếu không phải gặpđược công tử, ta có thể sớm đã biến mất trên đời rồi.
Sở Mặc cũng hơi thổn thức, cười cười với Tần Thi:
- Đều đã qua rồi.
- Đúng vậy đó...
Tần Thi than nhẹ, sau đó nói:
- Sau đó ở Linh giới thời gian khá dư dả, có ngày ta tìm trong nhẫn trữ vật, trong đó có rất nhiều đồ đạc lâu năm của ta, lung tung lộn xộn...
Sở Mặc cười rộ lên. Tần Thi đỏ mặt nói:
- Điều này có gì mà buồn cười? Là con gái nhất định phải sạch sẽ gọn gàng sao?
Nói xong, bản thân mình cũng có chút chột dạ, không nhịn được cười rộ lên, sau đó nói:
- Ở trong một góc, ta tìm được hộp được phong ấn đó, sau khi mở ra, ta mới biết được nhiều năm như vậy ta đã bỏ lỡ cái gì. Trong đó, có một tin tức mà tổ tiên lưu lại, còn có cả Thiên Kiếp Ấn nữa. Thật ra chưa tới giai đoạn luyện hóa, chỉ là một quá trình nhận chủ thôi. Tuy là không dễ dàng nhưng hoàn hảo là ta đã làm được. Chỗ tốt là ta có khả năng giống huynh, từ nay về sau không sợ Thiên kiếp nữa rồi. Sở Mặc cười gượng nói:
- Muội ngay cả pháp khí do Chí Tôn luyện hóa Thiên kiếp mà thành cũng thu phục được thì sợ gì Thiên kiếp?
Tần Thi nói:
- Chỉ có điều có học công pháp trong Thiên Kiếp Ấn hay không, ta vẫn có chút rối rắm. Chuyện này ta cũng chỉ mới đề cập với mình Đổng Ngữ thôi. Bởi vì một khi học được, ta chẳng khác nào là đồ đệ của vị Phiêu Linh Nữ Đế từng uy danh rung trời kia. Ta không sợ gì khác... ta chỉ sợ làm bà mất mặt. Hơn nữa, bên trong Thiên Kiếp Ấn còn phong ấn một luồng thần thức của bà, đã đồng ý với ta có thể trợ giúp cho ta làm một chuyện. Sở Mặc nhìn Tần Thi:
- Nói cách khác, ở trận chiến với Khâu trưởng lão của Huyễn Môn, trên thực tế là tiền bối Phiêu Linh ra tay giúp muội?
Tần Thi gật gật đầu:
- Nếu không, bằng thực lực tu sĩ mới tiến vào Luyện Thần Kỳ như ta, lấy cái gì đánh được với tu sĩ Phi Thăng kỳ chứ? Ta làm sao có thể thắng được gã ta? Cho dù ta có thể sử dụng được Thiên Kiếp Ấn nhưng người ta cũng có pháp khí Chí Tôn đó! Cũng chỉ khi sư tôn ra tay mới có thể đơn giản trấn áp được Khâu trưởng lão thôi, đồng thời cũng dễ dàng trấn áp món pháp khí Chí Tôn đó. Nếu không phải thế thì món pháp khí Chí Tôn đó sao có thể xám xịt mà chạy thẳng? Sở Mặc nhớ tới tình cảnh hôm đó, rốt cuộc đã hiểu rõ tiền căn hậu quả, không nhịn được cảm khái:
- Chẳng trách lúc đó muội lại có tự tin như vậy, chẳng trách pháp khí Chí Tôn trong tay Khâu trưởng lão dễ dàng bị trấn áp như thế, hóa ra là do sư phụ Phiêu Linh ra tay.
Nói xong, hắn nhìn Tần Thi:
- Nói như vậy, bây giờ muội đã chính thức trở thành đệ tử thân truyền của sư phụ Phiêu Linh rồi hả?
Tần Thi gật gật đầu:
- Cho nên muội mới gọi huynh là sư huynh, bởi vì sư tôn nói trước đó nhiều năm bà đã truyền cho huynh Cửu Mệnh Thuật rồi. Sở Mặc cười nói:
- Nghiêm chỉnh mà nói, muội mới là thân truyền, còn ta chỉ có thể coi là một đệ tử của tiền bối Phiêu Linh.
- Cho dù nói thế nào, huynh đều là sư huynh của ta, chuyện này không thay đổi được.
← Ch. 1234 | Ch. 1236 → |