← Ch.1236 | Ch.1238 → |
Một khi Sở Mặc rời khỏi đây, như vậy độ nóng của chuyện này sẽ nhanh chóng hạ nhiệt. Cho tới lúc đó, cho dù là không có ai dám chọc vào Phiêu Diêu Cung nhưng muốn tuyển được những đệ tử tốt chỉ sợ cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Các nàng đều rõ, Sở Mặc không thể mãi ở đây. Trên thực tế nếu không phải lúc này đệ tử Huyễn Môn gây chuyện đập phá Phiêu Diêu Cung mà nói, chỉ sợ thời gian Sở Mặc ở lại đây sẽ ngắn hơn. Rất có thể là qua đây nhìn cái rồi đi luôn. Những người khác đều đồng ý quan điểm này. Hiện giờ tất cả mọi người đã trưởng thành lên rất nhiều, tuy là trong lòng vẫn hy vọng có thể ở cùng với Sở Mặc như cũ nhưng đều hiểu được đó không thực tế. Bây giờ cũng sớm đã tiếp nhận sự thực này. Cho nên đều muốn nhân lúc Sở Mặc còn ở đây mà phát triển Phiêu Diêu Cung khá một chút.
- Thế lực có lúc nhìn tưởng là gánh nặng, như là một trói buộc nhưng nếu phát triển được vẫn có thể trợ giúp rất lớn. Tương lai cậu còn con đường dài phải đi, nhân dịp hiện tại lực ảnh hưởng ở Tiên giới của cậu đang rất lớn nên gầy dựng Phiêu Diêu Cung lên, khai sơn môn thu đồ đệ cũng là một lựa chọn tốt.
Tiểu Điệp đề nghị.
- Sau lưng có một thế lực cường đại thật sự là một chuyện rất tốt.
Ma Quân cũng đề nghị.
Những người khác đương nhiên không nhiều lời, bọn họ không **(Nguyên văn) giống Sở Mặc, một người cứng rắn có thể trở thành siêu cấp uy áp cho thế lực. Có Phiêu Diêu Cung ở đây, bọn họ đều cảm thấy có nơi thuộc về, coi nơi này là nhà.
Mấy ngày sau, Tư Đồ Đồ cuối cùng cũng tới. Trước đó nàng ấy giúp Phục Phong lên làm gia chủ Phục gia rồi trở lại Huyễn Thần Giới một thời gian ngắn, hiện giờ trở lại Tiên giới, tìm Sở Mặc trước tiên.
- Có môn phái rồi? Không tồi nha! Ta bảo tiểu tử Phục Phong mang toàn bộ Phục gia gia nhập vào Phiêu Diêu Cung thôi nhỉ?
Tư Đồ Đồ nói ra lời nói kinh người.
Những người khác toàn bộ đều hơi ngẩn người. Trong suy nghĩ của họ, lãnh tụ tinh thần Sở Mặc đương nhiên là người mạnh nhất trong suy nghĩ của họ. Lấy sức một mình gần như đánh cho toàn bộ Tiên giới phải thất thanh. Trước đó nhiều người nhằm vào Sở Mặc thế nhưng cho tới bây giờ còn có thể nhìn thấy được mấy người? Cơn sóng triều ồn ào huyên náo muốn chém giết "ma đầu" hiện giờ đã bình tĩnh lại từ lâu.
Mấy gia tộc lớn vài ngày không gặp, người của môn phái lớn còn không phải là không ngừng thể hiện thiện ý với Phiêu Diêu Cung sao? Trong lúc này, người từng có ân oán lúc trước như là chưa từng quen biết vậy. Đây là hiện thực!
Đánh không lại, khi chỉ có thể nhìn lên thì gần như tất cả mọi người đều lựa chọn đối mặt với sự thật.
Nhưng chỉ có một mình Sở Mặc hùng mạnh cũng không có nghĩa là hắn đã có thể dễ dàng thu phục được một gia tộc lớn như Phục gia phải bỏ đi dòng họ, trở thành một nhánh của môn phái nhỏ chưa thành lập được.
Chuyện như này ngay cả đám người Ma Quân và Tiểu Điệp đều chưa từng nghĩ tới. Lão tu sĩ và Thông Tuệ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt nhau thấy được vẻ khiếp sợ. Đồng thời cũng có cảm giác may mắn: Tới nơi này không sai chút nào!
Trên mặt của Tinh nhi và Nguyệt nhi đều mang vẻ phấn khích. Các nàng chỉ muốn chạy trốn khỏi gia tộc mà thôi. Nghĩ đến đã từng gặp mặt Sở Mặc một lần, bây giờ đã danh chấn Tiên giới, muốn đuổi theo Sở Mặc nhưng các nàng đều lặng yên rời khỏi gia tộc. Bởi vì chuyện này, nếu lúc đó các nàng bị gia tộc phát hiện ra nhất định các nàng sẽ bị cấm túc, không cho các nàng rời khỏi gia tộc nửa bước.
Nhưng nếu là bây giờ... hai nàng tin rằng cơ bản là không cần vụngtrộm đi ra, chỉ cần phải nói một câu: Chúng ta có quen Sở Mặc! Tin là gia tộc của các nàng đều nhất định vô cùng vui vẻ mang theo hậu lễ, đưa các nàng tới cửa.
Đây cũng là sự thật!
Trong lòng hai nàng toàn bộ đều đang cảm thán, vô cùng vui vẻ. Rốt cục có thể thoát khỏi hai đồ quỷ sứ chán ghét kia dây dưa, cho dù là không thể đi theo bên cạnh Sở Mặc nhưng có thể ở lại Phiêu Diêu Cung cũng không tồi.
Trước đó tuy là hai nàng cũng không khinh thường người phi thăngtừ Linh giới lên nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có cảm giác ưu việt. Loại cảm giác ưu việt này không liên quan đến quan hệ hay nhân phẩm, chỉ là bản năng nhận thức tôi. Nhưng đến giờ, trong lòng các nàng về điểm này vốn dĩ cũng có chút cảm giác về sự ưu việt thì cũng đã hoàn toàn biết mất không còn một mảnh.
Bởi vì các nàng phát hiện, không tính hai người Tần Thi và Đổng Ngữ có thân phận công chúa gia tộc lớn tôn quý ở Thiên giới, cho dù là mấy nữ tử Hoàng Họa, Hoa Tiểu Nha, Bình Bình và Phương Lan vừa mới phi thăng lên, ai trong đó cũng kinh tài tuyệt diễm, có chiến lực hùng mạnh vượt xa với tu sĩ cùng cảnh giới. Mấy ngày nay mọi người nhàn rỗi không có việc gì, cũng từng bàn luận với nhau, hai nàng không thể là đối thủ của bất kỳ nàng nào.
Điều này làm cho trong lòng hai nàng Tinh – Nguyệt có cảm giác thất bại rất lớn. Đồng thời hứng thú với Phiêu Diêu Cung... cũng tăng vọt trước nay chưa từng có.
Bởi vì các nàng cũng biết những người này hùng mạnh như vậy chính là bởi vì người trẻ tuổi danh chấn Tiên giới kia. Chuẩn xác mà nói, hẳn là danh chấn giới tu hành.
Hiện giờ toàn bộ giới tu hành, phàm là tu sĩ có huyết mạnh có thểtiến vào Huyễn Thần Giới hoặc là nhân vật lớn của Thiên giới, có mấy người chưa nghe qua tên của Sở Mặc?
Sở Mặc không do dự quá lâu, nói cho Tư Đồ Đồ, nếu Phục gia đồng ý đương nhiên có thể trở thành một nhánh của Phiêu Diêu Cung.
Phục gia có đồng ý hay không thì khó mà nói, nhưng Phục Phong thì đồng ý. Hiện giờ gã là gia chủ của Phục gia. Cho nên, mấy ngày về sau, Tiên giới truyền ra một tin tức kinh người: Cả gia tộc Phục gia gia nhập Phiêu Diêu Cung, trở thành một nhánh của Phiêu Diêu Cung!
Gia chủ Phục Phong trở thành một trưởng lão cao cấp của PhiêuDiêu Cung.
Sau đó, Phiêu Diêu Cung xác định ngày lập phái, vào mùng 9 đầu tháng sau.
Đến ngày đó, toàn bộ Phiêu Diêu Cung khách khứa đông đúc.
Quảng trường Phiêu Diêu Cung to vậy cũng trở nên chật chội không chịu nổi. Bên kia, Phục Phong đã sớm dẫn người tới nơi này liều mạng xây dựng thêm rồi.
Đúng vậy, chính là xây dựng thêm tạm thời. Nếu không thì cơ bản không thể chứa khách liên tục đến được.
Ngay cả Ma Quân cũng không thể mang Tiểu Điệp phụ trách chuyện đón khách được, bởi vì Phiêu Diêu Cung bên này cơ bản là không đủ người.
Người của Phục gia, người của Tư gia, còn có "đồng minh trung thực" - người của Đan Tông lúc trước truy đuổi Sở Mặc, tất cả đều tự phái ra rất nhiều người đi tiếp đãi nhưng vẫn bận không thở nổi.
← Ch. 1236 | Ch. 1238 → |