← Ch.1263 | Ch.1265 → |
Sở Mặc nhìn Giới Linh nói:
- Ai nói phải dùng danh nghĩa của ta để xây thành?
- Vậy lấy danh nghĩa gì?
Giới Linh nhìn Sở Mặc với vẻ mặt kỳ quái.
- Đương nhiên là các ngươi!
Sở Mặc nói một cách hiển nhiên:
- Cả Huyễn Thần Giới mới có ba tòa thành, mỗi tòa thành đều hỗn loạn vô cùng, chẳng lẽ cho tới giờ các ngươi chưa từng nghĩ tới việc xây dựng thêm thành trì ư? Giới Linh nhìn Sở Mặc, ánh mắt dại ra:
- Lấy danh nghĩa của chúng ta? Xây thêm vài tòa thành?
- Việc này rất khó sao?
Sở Mặc nhìn Giới Linh:
- Đừng nói với ta làm vậy sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của Huyễn Thần Giới nhé.
- Điều này thì cũng không phải.
Giới Linh gãi đầu:
- Vấn đề là cho tới giờ... chưa từng có tiền lệ như vậy mà nhỉ? Sở Mặc cười rộ lên:
- Việc không có tiền lệ các ngươi cũng chả làm bao nhiêu rồi còn gì?
Giới Linh thuận miệng nói:
- Việc đó lại khác, những chuyện đó là tiểu thư...
Nói đến đây, Giới Linh lập tức im miệng, nhìn Sở Mặc một cái thật sâu, nói:
- Ta không quyết định được việc này, cần phải thương lượng với Linh nhi một chút.
- Nàng tên là Linh Vũ Vi thật à? Sở Mặc nhìn Giới Linh hỏi.
Giới Linh nhìn Sở Mặc có chút nghi ngờ:
- Sao?
- Không sao, thuận miệng hỏi vậy thôi.
Sở Mặc nói.
Đột nhiên Giới Linh cảm thấy trên người Sở Mặc đã xảy ra một vài thay đổi, nhưng cụ thể thế nào y lại không thể nói lên lời. Chẳng qua chỉ cảm thấy là lạ. Cho tới tận khi gặp Linh Vũ Vi, nói chuyện này với nàng, Vũ Vi mới thản nhiên cười nói:
- Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là ban đầu hắn có chút chống cự, giờ thì đã chấp nhận được rồi.
- Có ý gì?
Giới Linh hơi hơi nhíu mày.
Vũ Vi nói:
- Hắn đã biết thân phận của chúng ta rồi.
Nói xong, nàng nhìn Giới Linh:
- Chúng ta mở miệng ngậm miệng đều gọi một tiếng tiểu thư, SởMặc cho dù ngu thật đi chăng nữa cũng phải hiểu ra tiểu thư trong miệng chúng ta là ai. Huống chi hắn cũng đâu có ngu. Chỉ có điều ngay từ đầu khi hắn còn chưa biết gì cả, cũng không muốn chấp nhận sự thật này. Bởi vì hắn sẽ cho là tiểu thư bỏ rơi hắn. Nhưng cho tới bây giờ, hẳn là hắn đã hiểu được, mọi chuyện không phải như vậy. Mà bên trong còn có rất nhiều nguyên nhân bất đắc dĩ. Để hai người chúng ta ở lại đây, cũng là vì chăm sóc hắn.
- Cho nên ý ngươi là, đứa nhỏ này đã chấp nhận sự thật đó, và bắt đầu thoải mái sử dụng hết thảy những gì mà tiểu thư để lại cho hắn.
Giới Linh nhìn Vũ Vi. Vũ Vi gật gật đầu:
- Đúng vậy, dùng tài sản mà mẹ để lại cho mình cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ. Không phải hắn cũng đang sử dụng những gì mà cha hắn để lại cho hắn sao?
Giới Linh khe khẽ thở dài:
- Nói đến cha...
Vũ Vi cắt lời Giới Linh:
- Cũng đừng nhắc lại chủ đề này nữa, tuy tất cả các tinh trận trong Thiên giới đều đã bị phong ấn, nhưng với loại người ở đẳng cấp kia, muốn mở ra... hẳn là cũng không đến nỗi khó khăn.
- Cũng đúng, vẫn là đừng kích động đến bên kia thì hơn. Mấy năm nay ta vẫn mong phía bên kia có thể quên đi hết thảy ở thế giới này, chỉ có điều một số người bên kia chẳng những không quên, mà còn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng.
Giới Linh không kìm nổi thở dài nói:
- Chẳng qua chỉ là một đứa bé, vì sao cứ muốn khăng khăng theo dõi hắn như vậy chứ?
Trong con ngươi của Vũ Vi lóe ra ánh sáng lạnh như băng, cười nhạt nói:
- Cái gọi là làm vấy bẩn huyết mạch cao quý của bọn họ chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, nguyên nhân mấu chốt thì hẳn ta ngươi đềuhiểu được, kỳ thực người mà lão gia cưng chiều nhất năm đó... là tiểu thư. Hiện giờ tiểu thư có một đứa con trai trên đời, cho dù không có quyền kế thừa trực tiếp, nhưng ít ra... cũng có thể nhận được vô số tài nguyên. Tài nguyên từ La Thiên Tiên Vực có ý nghĩa như thế nào, ta và ngươi đều nắm rõ, đương nhiên là rất nhiều người không muốn nhìn thấy kết quả này rồi.
Trong con ngươi của Giới Linh hiện lên một chút phẫn nộ:
- Tiểu thư nay đã... bọn họ còn chưa chịu buông tha!
Nói đến đây, Giới Linh một đấm đấm thẳng vào ngọn núi sừng sững bên cạnh. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, ngọn núi hùng vĩ kia bị đấm cho đổ sập.
Trong con ngươi Vũ Vi thoáng qua một vệt sáng trong trẻo, vung tay lên, ngọn núi đã đổ sập kia không ngờ lại ngưng tụ về như cũ, giống chưa từng xảy ra chuyện gì một cách thần kỳ. Nàng thản nhiên nói:
- Chúng ta còn có thiếu gia!
Giới Linh quay mặt qua chỗ khác, không muốn để Vũ Vi thấy hốc mắt ửng đỏ của mình, thật lâu sau, mới trầm giọng nói:
- Thế giới này cũng không yên ổn, ngoài thì có Ma tộc nhòm ngó, trong lại đấu đá nhau không ngừng. Thiếu gia muốn trưởng thành chânchính cũng không dễ dàng như vậy.
Vũ Vi cười cười:
- Đừng quên, hắn là con của tiểu thư, máu của tiểu thư đang chảy trong huyết quản của hắn! Chớ nói chi, cho tới nay... dù chúng ta không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng lại không thể không đồng ý với một sự thật là: Huyết mạch của Sở gia... cũng chẳng kém!
Giới Linh hít sâu một hơi, gật gật đầu:
- Một gia tộc có nhân vật thiếu chút nữa là thành thánh có thể kém sao? Trước kia chúng ta... cứ cố thủ nỗi kiêu ngạo của mình, nhưng lại quên mất, cái thế giới chúng ta vẫn cảm thấy kiêu ngạo vì nó, đã sớm bỏrơi chúng ta rồi.
Vũ Vi cười cười với Giới Linh:
- Nói không chừng một ngày nào đó, chúng ta còn có cơ hội trở về, cho bọn họ một phen kinh hỷ lớn.
Giới Linh gật gật đầu:
- Vậy chuyện xây thành?
Vũ Vi cười nói:
- Tùy ý hắn, đừng nói là ba tòa thành, cho dù ba mươi tòa... ba trăm tòa, cũng chiều hắn!
- Này...
Giới Linh nhìn Vũ Vi có chút giật mình.
Vũ Vi cười nói:
- Đừng quên vốn Huyễn Thần Giới là của hắn! Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, chẳng qua chỉ là hai người quản lý thế giới này thôi.
Giới Linh nhìn Vũ Vi, gật mạnh đầu:
- Được!
...... Mấy ngày sau, căn cứ của các tu sĩ huyết mạch, Huyễn Thần Giới, nơi giao dịch của ba giới thiên tiên linh, lại nổ ra một tin tức kinh người.
Trong không gian ba tầng thiên địa nhân, lần lượt xuất hiện ba tòa thành trì mới!
Quy mô của ba tòa thành mới này nếu so với cái cũ, thì phải lớn hơn cả chục lần!
Tường thành cao sừng sững, gần như ngước mắt không nhìn thấy đỉnh, lầu trên cổng thành như một tòa lâu đài trên không. Chỉ trong một đêm, ba tòa thành trì mới xuất hiện ở đó, lầm lẫm bên trên bình nguyên mênh mông, từ xa nhìn lại, như một con thú khổng lồ án ngữ tại đó.
Cho tới nay, sự hỗn loạn trong Huyễn Thần thành đều là vấn đề khiến các tu sĩ huyết mạch vô cùng đau đầu, cũng có rất nhiều người từng hô hào phải xây thêm Huyễn Thần thành, nhưng lại chẳng được đáp lại chút nào.
← Ch. 1263 | Ch. 1265 → |