← Ch.1269 | Ch.1271 → |
- Hơn nữa ta tin, Đế Chủ sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài, đúng không?
Phùng Xuân khẳng định chắc nịch:
- Đương nhiên là sẽ không truyền đi... nhưng tỷ lệ chia phần nhất định phải là 7:3, nếu không lương tâm ta sẽ chẳng được yên. Tuy rằng loại đan dược này còn chưa từng xuất hiện, nhưng ta dám khẳng định, nếu ngươi có thể cung ứng được... lợi nhuận hàng năm do nó tạo ra, tuyệt sẽ không ít hơn một trăm triệu thiên tinh thạch cực phẩm!
Đế Chủ Phùng Xuân nói xong bản thân cũng cảm thấy khó tin, than thở nói:
- Thực ra con số ta nói này còn có chút khiêm tốn rồi. Sở Mặc cũng bị hoảng sợ, nhìn Đế Chủ Phùng Xuân nói:
- Thứ này... có thể bán với giá đắt như vậy sao?
- Thứ này? Tiểu tử ngươi...
Đế Chủ Phùng Xuân nhìn Sở Mặc như nhìn một quái vật:
- Rốt cuộc là ngươi có hiểu giá trị của nó hay không? Đây là bảo vật vô giá! Có phải ngươi thấy giới tu hành Chân Tiên nhiều như mây, thì cảnh giới Chân Tiên dễ tu thành như vậy không? Có phải ngươi nghĩ thoạt nhìn Đế Chủ có vẻ nhiều, chứng tỏ cảnh giới Đế Chủ rất dễ đột phá?
- Chẳng lẽ không đúng vậy sao? Sở Mặc nói một cách yếu ớt.
- Phải cái rắm!
Đế Chủ Phùng Xuân hiếm khi văng tục, nhìn Sở Mặc với vẻ không biết nói gì cho phải:
- Chân Tiên và Đế Chủ Thiên giới là phải trải qua sự tích lũy trong năm tháng vô tận đó hiểu không? Chẳng qua Huyễn Thần Giới đã thâu tóm gần như trên tám mươi phần trăm kẻ mạnh ở Thiên giới, khiến họ tụ tập ở đây. Nếu phân tán trong Thiên giới, khắp phạm vi vạn dặm chưa chắc đã có nổi một Chân Tiên! Cho nên, nó là vật báu vô giá!
Đế Chủ Phùng Xuân nói xong, cầm bình đan dược trong tay, sau đó nhìn Sở Mặc với vẻ mặt phức tạp:
- Thật không hiểu sao tiểu tử ngươi có thể may mắn đến mức độ này? Rốt cuộc đan dược này là do ai luyện chế ra? Là cái người sư phụ tên Ma Quân của ngươi? Tuyệt đối không thể nào! Hiện giờ ta rất nghi ngờ, Giới Linh Huyễn Thần Giới có phải một đại tông sư luyện đan giỏi nhất hay không!
Sở Mặc sờ sờ mũi cười ha hả, nhưng không nói quá nhiều.
Chuyện như vậy nói nhiều sai nhiều, ít nói ít sai, không nói... sẽ không sai. Nói quá nhiều, luôn dễ dàng để lộ dấu vết.
Đế Chủ Phùng Xuân nhìn Sở Mặc:
- Đã đặt tên cho đan dược này chưa?
- Còn chưa, nếu không... tiền bối đặt tên đi?
Sở Mặc nhìn Đế Chủ Phùng Xuân.
Đế Chủ Phùng Xuân nhìn Sở Mặc đầy ngạc nhiên, thật lâu sau mới lẩm bẩm với vẻ mặt buồn bực:
- Ta không có con gái...
- ...
Sở Mặc nhìn thoáng qua Đế Chủ Phùng Xuân không biết nói sao cho phải:
- Đặt tên cho đan dược thì liên quan gì đến có con gái hay không?
Đế Chủ Phùng Xuân nói:
- Nếu ta có con gái, nhất định phải gả nó cho ngươi, làm thiếp cũng được! Không... kể cả là làm hầu gái!
Nói xong, liền cười với Sở Mặc:
- Ngươi thấy Lưu Vân thế nào?
Trong lòng Sở Mặc khẽ giật mình, sau đó cười nói:
- Lưu Vân rất tốt!
- Đúng vậy, rất tốt nhỉ? Phùng Xuân nhìn Sở Mặc mặt mày hớn hở:
- Đem gả nó cho ngươi thì sao?
Sở Mặc lập tức hoảng hốt, nhìn Phùng Xuân nói:
- Tiền bối đừng đùa như vậy, để Lưu Vân biết thì không hay đâu.
Đế Chủ Phùng Xuân nhìn Sở Mặc mấy lần có chút hồ nghi, nghĩ thầm trong lòng: Rốt cuộc tiểu tử này có biết việc kia hay không? Thoạt nhìn có vẻ như là không biết, dựa vào cảnh giới của hắn lúc đó có thể là không biết thật. Haiz... Đúng là đáng tiếc! Với bản tính của tiểu tử này thì nếu hắn đã biết việc kia, trăm phần trăm sẽ đứng ra chịu trách nhiệm. Nhưng nếu ta trực tiếp nói chuyện đó cho hắn, chỉ sợ Lưu Vân sẽ hận tacả đời. Thôi bỏ đi... Sở Mặc đã làm được tới mức này, là nói lên được nhân phẩm của hắn thế nào rồi. Không cần phải dùng hôn nhân để ràng buộc hắn. Huống chi, có đại nhân vật chân chính nào bị hôn nhân ràng buộc đâu?
Nghĩ thầm trong lòng, Đế Chủ Phùng Xuân cũng có chút hết hy vọng, con cháu có phúc của con cháu. Y nhìn bình đan dược trong tay nói:
- Thiên giới có Thiên Nguyên Đan, cái này... gọi là Đạo Nguyên Đan đi! Bản thân đan dược này đã đủ hùng mạnh rồi, không cần đặt cái tên thật kêu làm gì. Sở Mặc gật gật đầu:
- Tiền bối cứ quyết đi.
Đế Chủ Phùng Xuân vẻ mặt hưng phấn, lẩm bẩm nói:
- Loại đan dược có thể thay đổi toàn bộ giới tu hành lại do ta đặt tên... kiếp này như vậy, còn cầu mong gì hơn nữa?
Sở Mặc cười nói:
- Tiền bối chỉ cầu việc này thôi là không được, còn phải tìm đường lên Chí Tôn nữa chứ!
Mí mắt Phùng Xuân giật giật, bật cười ha hả:
- Chuyện đó... đã không trông chờ gì lâu rồi!
Sở Mặc cũng cười cười, không nhắc lại đề tài này, trong giới tu hành, cảnh giới, đẳng cấp và đạo hạnh của mỗi người đều khác nhau, không thể miễn cưỡng được. Giống như Đế Chủ Phùng Xuân, nhất định y vẫn muốn theo đuổi con đường Chí Tôn, nhưng lại càng để tâm đến việc kinh doanh buôn bán của Linh Đan Đường hơn. Tám vị đương gia xếp hạng trước y gần như đều đã tiến vào trạng thái ẩn cư, mải miết truy tìm con đường Chí Tôn hư vô đó. Thật khó để mà nói xem ai đúng ai sai.
Nhưng Sở Mặc lại nghĩ, nếu sau này có cơ hội, nhất định phải ra tay giúp đỡ Đế Chủ Phùng Xuân một phen, bản thân hắn đã nợ y quá nhiềuân tình rồi.
Sau đó, Sở Mặc kết thúc buổi gặp mặt với Đế Chủ Phùng Xuân, hứa với y mỗi tháng sẽ cung cấp Đạo Nguyên Đan một lần. Còn Đế Chủ Phùng Xuân thì lập tức bố trí người đi mang một lượng lớn dược liệu đến cho Sở Mặc. Về phần phương thuốc, Đế Chủ Phùng Xuân không hề hỏi tới một câu. Đây cũng là luật.
Có Đạo Nguyên Đan, việc kinh doanh của Linh Đan Đường sẽ trở nên tốt hơn nhiều, vả lại, cấp bậc cũng được nâng cao một trình. Nhà Gia Cát vẫn luôn âm thầm nóng lòng muốn đuổi kịp và vượt qua Linh Đan Đường, hẳn rất nhanh thôi sẽ muốn khóc cũng chẳng xong. Đi từ Huyễn Thần Giới ra, Sở Mặc trực tiếp đến Phiêu Diêu Cung một chuyến, đem rất nhiều tiên tinh và thiên tinh thạch để lại đó.
- Về sau, các ngươi không cần lo lắng tới chuyện tiền bạc nữa.
Sở Mặc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đám người Tần Thi, Đổng Ngữ cười nói.
- Ngươi vừa mới đi ăn cướp ở Huyễn Thần Giới về à?
Tần Thi nhìn đống tiên tinh và thiên tinh thạch chất chồng như núi kia, bản thân nàng xuất thân từ một gia tộc lớn, không phải chưa từng thấy tiền bao giờ. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều tiền như vậy xếp đống trước mặt nàng. Đổng Ngữ thì nhìn Sở Mặc từ đầu đến chân, nói:
- Ta có nghe Huyễn Thần Giới mới xây thêm ba thành trì lớn...
Sở Mặc lắc đầu:
- Không liên quan tới ta.
- À...
Đổng Ngữ nói dài giọng ra:
- Người ta cũng có nói là liên quan đến ngươi đâu.
← Ch. 1269 | Ch. 1271 → |