← Ch.1353 | Ch.1355 → |
Cho nên, dù là Tề Bác cũng không thể phát hiện tung tích của hắn.
Khó khăn là đợi lúc Sở Mặc đến!
Hắn thật sự đến! Chiến lực vô song, lấy cảnh giới Thiên Tiên mang theo hai kiện pháp khí hùng mạnh đối chiến Chân Tiên đỉnh cao, hoàn toàn không hề rơi vào thế hạ phong!
Chiến lực của Sở Mặc khiến Bộ Khuất hết hồn. Càng khiến hắn kiên định muốn đánh chết Sở Mặc, một khi chờ Sở Mặc trưởng thành đến cảnh giới Chân Tiên, dù hắn có thể đánh lén đánh chết Đế Chủ cũng không chắc có thể giết được Sở Mặc!
Hơn nữa trên Thiên Lộ gần như không ngày nào không có kỳ tích phát sinh. Muốn từ cảnh giới Thiên Tiên bước vào Chân Tiên cũng không phải quá khó khăn.
Một đao long trời của Sở Mặc xuất hiện khiến Bộ Khuất run rẩy, cũng lộ ra dao động. Bởi vì đao đó thật đáng sợ, là hắn cũng không dám đứng trước mũi!
Nhưng Bộ Khuất cũng thấy hưng phấn, bởi vì hắn biết... Cơ hội của hắn đến rồi! Thịnh cực tất suy!
Đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi!
Đao của Sở Mặc... Chính là thịnh cực!
Sau một đao kia, tinh khí của hắn sẽ có khoảng suy sụp!
Lúc đó là lúc xuất thủ tốt nhất!
Nhưng khiến hắn nằm mơ cũng không ngờ tới là một đao kinh hãi thế tục của Sở Mặc không phải nhằm vào Tề Bác mà là hắn!
Con mẹ nó chuyện này còn có thiên lý sao? Thuật ẩn thân của lão tử cả Đế Chủ cũng không phát hiện được, ngươi dựa vào cái gì có thể phát hiện ra?
Bộ Khuất cuống quít, hắn căn bản không kịp làm ra quá nhiều động tác phòng ngự. Cũng may kinh nghiệm nhiều năm giúp hắn trong lúc nguy cấp trực tiếp tế ra một pháp khí phòng ngự cấp Đế Chủ.
Sau một tiếng vang thật lớn, pháp khí trực tiếp bị Sở Mặc một đao chém nát.
Đao thế không suy, trực tiếp trảm vào vai của Bộ Khuất.
Răng rắc!
Tay đứt đoạn, Bộ Khuất kêu gào thê lương:Aaaa!
Máu tươi phun ra!
Nhưng mà
Càng khiến Bộ Khuất tức giận là Tề Bác cũng hung hăng cho hắn một kích.
Một kích này khiến hắn thương tổn cực lớn, nửa thân bị chấn nát.
Bộ Khuất nhìn Tề Bác rống giận:
Con mẹ nhà ngươi đánh ta làm gì?
Lão tử nhìn ngươi khó chịu! Tề Bác như nổi giận lao tới Bộ Khuất.
Bên kia Sở Mặc một đao chém rụng tay Bộ Khuất cũng xông lên, không nói hai lời, nâng đao định chặt!
Bộ Khuất là Chân Tiên cảnh giới đỉnh cao, tuy rằng cũng đứng hàng ngũ đại nhân trẻ tuổi nhưng thứ hắn am hiểu nhất là ám sát! đánh lén! Đánh chính diện thì kinh nghiệm không phong phú như vậy. Cho dù một chọi một hắn không có cơ hội đánh bại được ai trong hai người này, càng chưa nói tới tình cảnh bị thương.
Cắn răng, Bộ Khuất nhìn Tề Bác:
Họ Tề kia... Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Nói xong, hắn trực tiếp tế ra một kiện đồ, toàn thân bùng lên, biến mất giữa hưkhông.
Công kích của Sở Mặc và Tề Bác dừng ở pháp khí, trực tiếp đánh nát.
Đó là một bù nhìn!
Ánh mắt của Sở Mặc nheo lại, lạnh lẽo nhìn bù nhìn.
Tề Bác cũng không để ý Sở Mặc, mà như thoáng chút suy nghĩ nhìn bù nhìn bị đánh nát.
Sau đó ánh mắt hai người đối diện cùng một chỗ.
Ba tùy tùng của Tề Bác bị thương không nhẹ, đang đau khổ chống đỡ. Chết!
Tề Bác nháy mắt xuất thủ!
Không có do dự chút nào, vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh mẽ!
Hắn muốn giết Sở Mặc trở tay không kịp!
Bởi vì hai người vừa nhìn như hợp tác, đả thương sát thủ. Dù trước đó có chiến đấu kịch liệt, nhưng đổi lại bất cứ ai vừa mới hợp tác xong sẽ có một lát lơi lỏng.
Tề Bác áp dụng loại tâm lý này!
Nhưng mà, hắn tính sai! Sở Mặc đưa ra một đao!
Một đao kia hoàn toàn cùng lúc chém ra!
Nói cách khác, lúc Tề Bác động thủ Sở Mặc cũng không hề do dự ra tay.
Đồ khốn khiếp!
Không biết xấu hổ!
Hai người gần như đồng thanh, trừng mắt với đối phương.
Ầm! Ầm!
Tề Bác ý đồ dùng sức mạnh oanh kích Sở Mặc, muốn lợi dụng cảnh giới chênh lệch áp chế Sở Mặc.
Nhưng tốc độ của Sở Mặc thật sự quá nhanh, động tác xảo quyệt khiến thần thông của hắn gần như thất bại.
A!
Bên kia một tùy tùng của Tề Bác hét thảm.
Là một nữ tu bị Nguyệt Khuynh Thành vỗ ngực, máu tươi phun điên cuồng.
Nguyệt Khuynh Thành không hề thương hại, lại ra tay chuẩn bị trực tiếp đánhchết đối phương!
Dừng tay!
Tề Bác đột nhiên cao giọng rít gào:
Ta nhận thua!
Thí Thiên dừng ở mi tâm Tề Bác.
Nguyệt Khuynh Thành đánh một kích vào nữ tu kia.
Tề Bác nhìn Sở Mặc:
Đừng giết nàng, ta nhận thua.
Sở Mặc có chút không nói gì nhìn Tề Bác:
Nhận thua?
Đúng, đánh không lại các ngươi, nhận thua.
Tề Bác thản nhiên:
Ta thừa nhận, lúc trước mắt chó nhìn người, đã xem thường ngươi, đánh giá thấp chiến lực của ngươi. Ngươi không chỉ có thực lực sánh vai với đại nhân trẻ tuổi mà còn hoàn toàn vượt qua đại nhân trẻ tuổi! Ta tin cùng cảnh giới không ai là đối thủ của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta Tề Bác rời đội ngũ đại nhân trẻ tuổi. Ta không xứng!
Đại nhân! Nữ tu bị Nguyệt Khuynh Thành đánh lệ rơi đầy mặt:
Đừng vì chúng ta mà từ bỏ niềm tin.
Ta không hề từ bỏ niềm tin.
Tề Bác có chút hạ giọng nói:
Nhưng ta không thể để các ngươi bị thương tổn nữa, Lãnh Nam chết khiến ta rất áy náy. Ta vốn định báo thù cho hắn, nhưng không có cách, tài nghệ không bằng người. Ta không thể tiếp tục trơ mắt nhìn các ngươi gặp chuyện không may.
Hai tùy tùng khác của Tề Bác không nhịn được đỏ mắt, vẻ mặt bi phẫn.
Hổ Liệt cười lạnh một tiếng:Còn giả vờ đáng thương? Khí phách lúc các ngươi ra tay phá hoại ta đâu?
Tề Bác khóe miệng co quắp, nói:
Trước khác nay khác, hổ huynh đừng quá để ý.
Nói xong, hắn nhìn Sở Mặc, hoàn toàn không để ý thanh đao chỉ vào mi tâm:
Nói thật Sở Mặc, ngươi giết ta không có ý nghĩa gì. Thiên hạ không có tường nào không lọt gió, ngươi giết ta, ngoại trừ cho ngươi thêm kẻ thù thì chẳng có gì tốt. Ngươi triệt để đánh bại Tề Bác, không bao lâu, lời của ngươi sẽ truyền khắp Thiên Lộ. Tất cả mọi người sẽ có nhận thức mới về ngươi. Nhưng ngươi mà giết ta thì sẽ có vô số người liên hợp lại đối phó ngươi.
Tùy tùng đã chết kia thì sao?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Tề Bác. Trong chiến đấu, ngã xuống là việc không thể tránh được. Hôm nay ngươi thả người của ta, ân oán chấm dứt. Tề Bác tuyệt không tìm ngươi trả thù.
Tề Bác chăm chú nhìn Sở Mặc:
Nhưng nếu có một ngày, ta tự nhận là có thể đánh thắng được của ngươi, ta sẽ đường đường chính chính tới khiêu chiến!
Sở Mặc có chút bất ngờ nhìn Tề Bác, đột nhiên hỏi:
Nếu hôm nay kẻ bại là ta, ngươi sẽ bỏ cho ta sao?
Tề Bác do dự một chút, lắc đầu nói:
Ngươi không cầu ta thì không.
Sở Mặc bỗng cười rộ lên, thu hồi Thí Thiên:
Ngươi đi đi!
Kỳ thật giết Tề Bác chả có gì hay ho với Sở Mặc. Chớ nói chi không phải hắn bị đánh bại mà là vì tùy tùng từ bỏ chống cự. Trực tiếp nhận thua.
← Ch. 1353 | Ch. 1355 → |