← Ch.1389 | Ch.1391 → |
Lúc đó lựa chọn cũng thật phiêu lưu. Sở Mặc không phải đại nhân trẻ tuổi, dù hắn vượt cấp đánh bại Trương Song Song, Long Thu Thủy đã áp chế cảnh giới, nhưng khi đó hắn vẫn không phải đại nhân trẻ tuổi. Về phần quan hệ của hắn với Hồng Nguyệt đại nhân, nói toạc ra là cũng không có gì. Có đại nhân vật nào không có một hai thân thích nghèo? Cho nên quen biết đại nhân vật chưa chắc cũng là đại nhân vật!
Nhưng lúc ấy Nguyệt Khuynh Thành lựa chọn không chút do dự, và giờ nàng đã cảm giác được, lựa chọn ngày đó chính xác cỡ nào!
Đối với nàng mà nói, lựa chọn đó là cơ duyên lớn nhất của nàng!
Ngay cả Thủy Y Y và Sở Thanh cũng có thái độ khác thường với Sở Mặc, đó không chỉ là tình thân và tình yêu. Nguyệt Khuynh Thành không nói, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu.
Cho nên ngồi ở đây, so sánh với Hổ Liệt rung động, Nguyệt Khuynh Thành lạithấy may mắn.
Sau đó, có tiểu nhị dâng lên các món ăn quý và lạ.
Nguyên liệu nấu ăn trên Thiên Lộ khác với Thiên giới, nhưng cách nấu nướng không sai biệt lắm. Cho nên mọi người cũng không thấy có gì bất tiện.
Một bữa cơm vui vẻ. Tuy nói tới cảnh giới này đã sớm không cần ăn cơm duy trì năng lượng, nhưng ăn là thiên tính, là một trong nhu cầu cơ bản nhất, nên dù tới cảnh giới như chí tôn thì vẫn thỉnh thoảng ăn một bữa cơm.
Rượu Thiên Lộ có điểm đặc sắc, hương vị có mùi hoa quả nhưng độ rượu không nhỏ, mọi người không có vận chuyển công lực đến hóa giải rượu nên ngay cả Nguyệt Khuynh Thành kiệm lời cũng bắt đầu nói nhiều hơn một chút. Trên cơ bản đều là mọi người nói, Sở Mặc đang nghe. Ngẫu nhiên có người hỏi hắn mới nói vài câu.
Rượu qua ba tuần.
Gương mặt Sở Thanh ửng đỏ, nhìn Sở Mặc nói:
Có phải Đệ đệ kỳ quái hôn sự của ngươi như thế nào không?
Thủy Y Y bên kia hơi cúi đầu.
Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt tò mò nhìn.
Sở Mặc hơi nhíu mày nhìn qua Thủy Y Y, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu:Không biết.
Tỷ tỷ nói cho ngươi.
Sở Thanh cười nói:
Hôn sự này do ông nội định ra.
Cái gì?
Sở Mặc nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Thanh:
Sao có thể? Ông nội là nhân vật thời đại nào?
Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành cũng giật mình. Hổ Liệt lẩm bẩm:
Vĩ nhân kia hẳn là nhân vật viễn cổ chục vạn năm trước.
Đúng vậy, ông nội của ta, đích thật là nhân vật viễn cổ mười vạn năm trước. Nhưng trước khi ông ấy phong ấn cha ta và đại bá đã cùng tổ tiên Y Y có ước định, cũng đã trao đổi tín vật.
Sở Thanh thâm ý nhìn Sở Mặc, sau đó nói:
Ông nội cảnh giới siêu việt chí tôn, bán thánh thân thể, năm đó đã suy tính tiểu đệ và Y Y đến trái đất. Cho nên mới cùng tổ tiên Y Y làm ra ước định này.
Sở Thanh nói xong, nắm tay Thủy Y Y, hâm mộ nhìn vòng tay trong suốt:
Vòng tay này là vật bà nội thích nhất, chỉ là một kiện chí tôn khí nhưng có ý nghĩa phi thường trọng đại. Ai đeo vật này là đã có tư cách thành phu nhân Sở gia. Lúc này, Sở Mặc khẽ cau mày nói:
Y Y có tín vật, ta đây thì sao?
Sở Thanh nhìn Sở Mặc:
Của ngươi... Kỳ thật vẫn luôn ở trên người ngươi! Cho nên đệ đệ, dù tỷ tỷ biết ngươi có nữ tử mình thích, nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng không nên phụ Y Y.
Trên người ta? Thứ gì vậy?
Sở Mặc nhíu mày.
Tên vật kia ta không rõ, nhưng hẳn là một khối ngọc, bên trong có một không gian lớn!
Sở Thanh cũng không xác định nói:Ta nghe phụ thân nói, năm đó Thủy gia trao đổi tín vật là một kiện thần khí không trọn vẹn. Nhưng không ai có thể kích hoạt nó, chỉ có thể trở thành không gian trữ vật.
Đầu Sở Mặc ong một tiếng, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là Thương Khung Thần Giám?
Dựa theo lời Sở Thanh miêu tả thì đúng là Thương Khung Thần Giám, nếu thế thì ân tình này thật sự quá lớn! Trước Sở Mặc cảm thấy ba kiện thần khí đều đến từ La Thiên Tiên Vực. Bây giờ nghĩ lại, ba kiện thần khí bị đưa tới Viêm Hoàng đại vực đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí là mấy kỳ chủ mới tới chỗ mình!
Hỗn Độn Hồng Lô... Lúc trước không phải là thuộc về Đơn Thần Đế Chủ sao? Năm đó không rõ, nhưng bây giờ đã biết, một Đế Chủ có tư cách gì nắm giữ thần khí này?
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, khẽ vươn tay gọi Thương Khung Thần Giám ra, nhìn Sở Thanh:
Là vật này sao?
Sở Thanh thấy một khối ngọc trong tay Sở Mặc.
Sở Thanh tỉ mỉ nhìn hồi lâu, sau đó lắc đầu nói:
Bởi vì chỉ có ghi chép, ta cũng chưa từng thấy qua, tuy nhiên cha ta từng thấy! Ông ấy biết.
Cha ngươi... Khụ... Thúc thúc ta, họ tên ông ấy không thể đề cập đúng không? Sở Mặc nhìn Sở Thanh:
Ít nhất... ta không thể, đúng không?
Sở Thanh áy náy:
Xin lỗi tiểu đệ...
Sở Mặc lắc đầu:
Kỳ thật hẳn là ta nói xin lỗi mới đúng, là ta làm phiền toái cả gia tộc...
Sở Thanh:
Đừng nói như vậy, chúng ta là người một nhà. Phúc họa cùng gánh. Ngày sau đệ quật khởi, gia tộc cũng sẽ tái hiện huy hoàng. Như vậy, đệ có khó khăn, gia tộc có lý gì không giúp? Một bên Hổ Liệt, Nguyệt Khuynh Thành và Thủy Y Y cảm động.
Sở Mặc cũng giống như vậy, hắn gật đầu, sau đó nhìn về phía Thủy Y Y, do dự một chút, vẫn nói:
Nếu... Đó thực là tín vật.
Đừng!
Ba đạo thanh âm đồng thời vang lên.
Hai âm thanh đến từ Sở Thanh cùng Thủy Y Y.
Sở Thanh có chút bất đắc dĩ, nàng không ngờ tiểu đệ quật cường, si tình như thế. Ở tu hành giới, một tu sĩ có mấy đạo lữ là chuyện bình thường. Tựa như phụ thân nàng còn có ba vị đạo lữ, mà ở tu hành giới như thế thuộc diện ít.
Giống đại bá Sở Thiên Cơ chỉ có một bá mẫu đã là khá hiếm. Tuy nhiên đại bá còn coi như có nguyên nhân, dù sao thân phận của bá mẫu...
Nhưng tiểu đệ đâu có nhiều băn khoăn như vậy!
Theo hiểu biết trước đây của Sở Thanh, nàng nghĩ bên cạnh hắn hẳn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ mới đúng. Kết quả gặp mặt mới biết là sai.
Chỉ yêu có một!
Đúng là có chút phiền phức, vốn Sở Thanh thấy Sở Mặc và Thủy Y Y quả thực là môn đăng hộ đối ông trời tác hợp. Hai người kết hợp lại sẽ thành việc trọng đại của toàn bộ tu hành giới. Hiện tại mới phát hiện, nàng cũng vậy, thậm chí cả Thủy Y Y đều có chút... Một bên tình nguyện.
Cho nên, khi Sở Mặc nói ra lời kia, phản ứng đầu tiên của nàng là ngàn vạn lần không thể để Sở Mặc nói ra miệng, nói cách khác, chuyện này sẽ từ một chuyện tốt biến thành sự tiếc nuối khổng lồ.
Tiểu đệ, nghe tỷ tỷ một câu... Đừng vội quyết định.
Sở Thanh nói.
Một giọng nói khác đến từ Thủy Y Y, sắc mặt có chút tái nhợt, trong mắt có hơi nước, hơi cúi đầu, không nói gì.
← Ch. 1389 | Ch. 1391 → |