← Ch.1396 | Ch.1398 → |
- Chết đi!
Tần Khiếu Thiên nhe răng cười nanh nọc.
Một vài người cảnh giới cao thâm đứng vây xem từ xa không nén nổi rú lên kinh hãi.
- Tần Khiếu Thiên ra tay rồi!
- Trời ạ... đánh lén cái dạng đó vốn dĩ là không tránh nổi...
- Đúng là âm hiểm!
- Vô sỉ quá rồi!
- Đánh lén vào lúc này... kiểu gì cũng trúng! Nhưng họ Tần y điên rồi sao? Không sợ bị thiên kiếp quấn lên hả?
Sở Thanh, Thủy Y Y và Hổ Liệt cùng đám người Nguyệt Khuynh Thành cũng mặt mày biến sắc. Bọn họ không ngờ Tần Khiếu Thiên điên cuồng như thế, dám ra tay với Sở Mặc vào thời điểm như vậy.
Lúc này, một cảnh tượng kinh người bột phát!
Tần Khiếu Thiên trơ mắt nhìn. Các tu sĩ phương xa... đều chết trân theo dõi.
Sở Mặc quờ tay nắm chặt một cột sét màu tím sẫm!
Cột sét màu tím đó như được thổi thêm một luồng sinh khí, biến thành con rồng dài ngoằng màu tím, bị Sở Mặc nắm chặt trong tay như một cây roi.
Hung hăng quật về phía phi đao của Tần Khiếu Thiên.
Nói thì rất chậm, nhưng sự thực phát sinh lại nhanh tới khó tin! Nháy mắt mà Sở Mặc quất ra nhát roi kia, các tu sĩ vây xem kia cũng chỉ vừa kịp nói xong mấy câu nói bên trên.
Uỳnh!
Thanh phi đao là pháp khí cấp bậc Đế Chủ nọ bị ngọn roi dài màu tím quất cho nát bấy!
Sau đó, cột sét màu tím bị Sở Mặc nắm trong tay như thể vẫn còn đang sung sức quá độ... hung hăng quất về phía Tần Khiếu Thiên!
Ầm ầm! Khi ấy, loạt sét thiên kiếp cuối cùng, cũng giáng từ trên trời cao xuống.
Giống một biển sấm sét, trong nháy mắt bủa vây đem thân thể của Sở Mặc nhận chìm.
Đỉnh đầu Tần Khiếu Thiên che bằng món pháp khí cổ xưa kia, điên cuồng rút lui ra hướng ngoài thành. Y gần như thi triển phép súc địa thành thốn đến cực hạn, mới miễn cưỡng tránh thoát được roi sét màu tím như con rồng dài đó.
Mà lúc này, Tần Khiếu Thiên cũng đã bị Sở Mặc ép ra khỏi thànhHuyền Không!
Lúc này, bên trong thành Huyền Không, chỉ còn lại duy mỗi Sở Mặc, bị dìm trong biển sấm sét cuồng nộ ——
Sắc mặt Tần Khiếu Thiên xanh mét, tức giận nhìn bóng người bên trên thành Huyền Không kia, y cảm thấy thất bại sâu sắc! Khiến y vô cùng uể oải và phẫn nộ. Y vậy mà lại bị ép ra khỏi thành Huyền Không? Bị một con kiến hôi, cầm tia sét quất ra khỏi thành!
Đây đúng là vô cùng nhục nhã! Làm y không thể chịu đựng nổi.
- Sở Mặc...
Tần Khiếu Thiên cắn răng, thu lại món pháp khí tránh sét cổ xưa kia, nhìn về phía thành Huyền Không bằng đôi con ngươi lạnh lẽo, buông lời thề:
- Sau khi độ kiếp xong... giờ chết của ngươi đã điểm!
- Ha ha.
Trên không trung địa phận thành Huyền Không truyền đến hai tiếng cười lạnh như băng.
Đúng lúc này, bóng người bị vây kín trong biển sấm sét kia bay vọt lên, một thân hơi thở Chân Tiên bắn ra bốn phía, lao thẳng đến trời cao!
Những người vây xem phương xa không kìm nổi hô lên từng trận.
- Trời ạ... Không ngờ hắn lại thành công rồi!
- Trong tình huống như vậy mà hắn lại độ kiếp thành công rồi?
- Thật sự là không thể nào tin nổi, có người từ đầu chí cuối dùng thiên kiếp luyện thể... sau đó còn thành công nữa!
- Đây là kiếp Thiên Tiên đó, thật khó tin!
Sở Mặc nhắm về hướng của Tần Khiếu Thiên, trực tiếp lao tới:
- Sau khi độ kiếp chính là giờ chết? Ngươi lầm rồi, ông nội ngươi đây sau khi độ kiếp, vẫn là tiếp tục độ kiếp!
Ầm ầm! Một ngọn sét còn đáng sợ hơn giáng từ trên trời xuống!
Kiếp Chân Tiên!
Tất cả mọi người đều sợ tới ngây ra!
Mà kể cả người đàn ông trung niên nọ đang nấp trong đám đông cũng bất chấp việc xót xa cho tòa thành Huyền Không kia của mình rồi, không nhịn nổi hét kinh hãi trong lòng: Thằng nhóc này điên rồi sao? Hắn còn muốn qua kiếp Chân Tiên nữa ư?
Đúng vậy! Sau khi Sở Mặc bước vào cảnh giới Chân Tiên thành công, liền trực tiếp kéo kiếp Chân Tiên ra!
Không chút do dự.
Tần Khiếu Thiên cũng chẳng kịp phòng bị, cứ như vậy vừa mới thu món pháp khí làm rào chắn kia lại, liền đã bị Sở Mặc kéo vào kiếp Chân Tiên càng kinh khủng hơn. Y hận đến phát rồ, chửi ầm cả lên!
Nhưng lúc này muốn nói gì cũng đã muộn rồi, nơi y đứng đã hoàn toàn bị kiếp Chân Tiên bao phủ, căn bản không chạy kịp! Thiên kiếp đáng sợ, trực tiếp bổ về phía đầu của y.
Tần Khiếu Thiên là người đã thành công vượt qua kiếp Chân Tiên, lẽ ra không nên sợ hãi thiên kiếp ở cảnh giới Chân Tiên. Nhưng vấn đề là, sấm sét bổ về phía y vốn dĩ không phải cường độ sấm sét của kiếp Chân Tiên.
Mà là... kiếp Đế Chủ!
Hơn nữa còn là sấm sét có uy lực Đế Chủ gấp đôi bên ngoài!
Bởi vì cảnh giới của Tần Khiếu Thiên đã sớm đạt tới giới hạn để độtphá, một khi bị thiên kiếp quấn lên, thì đó chính là kiếp Đế Chủ!
Nhưng vấn đề là Tần Khiếu Thiên còn chưa chuẩn bị xong để độ kiếp, y vẫn chưa tìm thấy phần cơ duyên chỉ thuộc về mình trên Thiên lộ!
Y vốn là muốn sau khi độ kiếp liền trực tiếp vọt vào cảnh giới Đế Chủ bậc bảy bậc tám, thậm chí là bậc chín!
Nhưng hiện tại với loại độ kiếp bị động thế này, y có thể đột phá tới Đế Chủ bậc ba bốn... đã coi như là kết quả tốt lắm rồi. Tần Khiếu Thiên càng hận, hận đến không thể đem xương cốt của Sở Mặc ra nghiền thành tro!
Sau khi vượt qua thiên kiếp này, cho dù y vẫn được coi như chưa đi hết đường Thiên lộ chỉ thuộc về mình, nhưng muốn vọt đến Đế Chủ bậc bảy tám, đã là tuyệt đối không thể nào!
Kết quả tốt nhất là sau khi độ kiếp, y lên tới được bậc bốn, sau đó ở lại Thiên lộ, tìm được cơ duyên của mình, lúc đến cuối con đường Thiên lộ, leo tới được Đế Chủ bậc sáu... Đây, chính là kết quả tốt nhất mà Tần Khiếu Thiên y có thể đạt được! Y bị Sở Mặc chơi một vố rồi! Quả thực là tiết mục xỏ mũi muốn mạng!
Làm vậy là tương đương với việc phá hủy đạo hạnh của y!
Hủy hoại tiền đồ của y!
Nhưng cố tình y lại chẳng còn cách nào khác, ít nhất hiện tại, y phải dốc toàn lực ứng phó với kiếp Đế Chủ, căn bản không còn tâm tư đâu mà lo nghĩ chuyện khác.
Tần Khiếu Thiên cứng rắn chống đỡ ngọn sét kia, ngửa mặt lên trờirống lên giận dữ, y là người phải đi tới điểm cuối chân chính trên Thiên lộ mới độ kiếp... lại bị Sở Mặc, phá hỏng ở đây!
- Sở Mặc! Ta phải giết ngươi!
- Độ kiếp cho tử tế đi, chớ ăn nói lung tung, kẻo bị sét đánh chết!
Từ hướng của Sở Mặc truyền tới lời trào phúng.
Câu nói này khiến Tần Khiếu Thiên gần như phát điên, lại làm cho những người khác đang cố tránh xa hơn không biết nói gì cho phải.
Thậm chí bây giờ bọn họ còn phân vân nên nói rằng Sở Mặc khôngbiết sống chết hay dũng khí vô song mới tốt. Thậm chí hai chữ điên cuồng cũng không phù hợp để nói về Sở Mặc nữa rồi.
← Ch. 1396 | Ch. 1398 → |