← Ch.1597 | Ch.1599 → |
Trong tấm hình, một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ cười nói tự nhiên, sóng mắt lưu chuyển nhìn Lưu Vân. Nhưng Lưu Vân biết cố gái này không phải nhìn nàng mà là do dùng Ảnh Âm thạch ghi chép lại, hẳn là phụ thân của mình.
- Nương...
Nước mắt của Lưu Phong lập tức chảy ra, hắn đã từng thấy bức họa của mẫu thân, tự nhiên biết được cô gái này chính là mẫu thân của hắn.
- Truyền Sơn, huynh nói nữ nhi của chúng ta lớn lên có thể giống ta hay không?
Tiếng nói nữ tử rất dịu dàng, vô cùng dễ nghe.
Nước mắt của Lưu Vân cũng nhịn không được lập tức chảy ra.
Ở ngoài truyền tới thanh âm của Lưu Truyện Sơn:
- Ta lại cảm thấy hẳn là giống ta nhiều hơn.
Theo thanh âm này liền thấy như một đôi vợ chồng nói chuyện phiếm, trong lời nói lộ ra tình cảm thâm hậu.
Lưu Vân không kìm nổi nhìn thoáng qua phụ thân của mình, vừa rồi nàng nói phụ thân cưới mẫu thân không phải vì tình yêu, phụ thân phản bác nàng. Theo hình ảnh này dường như hai người thật sự có cảm tình, nhưng làm sao có thể?
Lưu Truyện Sơn thản nhiên nói:
- Xem tiếp đi.
Hình ảnh sau đó phần lớn là sinh hoạt ngày bình thường. Lưu Truyện Sơn tuy rằng vẫn không hiện ra trong tấm hình, nhưng thanh âm của hắn vẫn xuất hiện.
Bất cứ kẻ nào đều cảm giác được, Lưu Truyện Sơn rất yêu thê tử mới dùng Ảnh Âm thạch ghi chép nhất cử nhất động của nàng.
Mà ngay cả Lưu Vân và Lưu Phong cũng cảm thấy như vậy.
Lúc này hình ảnh biến đổi, nữ tử dường như có chút đau thương, nhẹ giọng nói ra:
- Truyện Sơn, huynh nói Ma tộc có phải đã đánh tới rồi không?
- Ta cảm thấy hình như thế.
Lưu Truyện Sơn bên ngoài hình ảnh nói.
- Thật sự là phiền, huynh nói cứ như vậy không tốt sao? Ta tình nguyện buông tha cho tu vi bản thân, ta tình nguyện làm một phàm nhân, đồ vật này nọ cũng buông ra rồi, bọn họ vì sao vẫn không muốn buông tha cho ta?
Nữ tử có chút tức giận nói:
- Tuy nhiên cũng tốt, sanh song đứa nhỏ liền chết đi, cũng sẽ không nhìn thấy hình ảnh làm phiền lòng người này.
Lưu Vân ngây dại.
Lưu Phong cũng ngây dại.
Tỷ đệ hai người đều không có biện pháp tin tưởng là thật.
Ở bên ngoài hình ảnh, Lưu Truyện Sơn thở dài nói:
- Muội cần gì phải tự làm khổ mình? Ma tộc đánh tới lần nữa cũng không phải hoàn toàn là bởi vì muội, chúng nó muốn chiếm cứ toàn bộ Thiên Giới này, thậm chí cả Tiên giới, Linh giới... bọn chúng đều mơ tưởng. Chuyện này không thể nào ngăn cản, chứ đừng nói chi ta và muội đều là Ma tộc. Mặc dù vô số năm trước cũng ở bên phía Nhân Tộc, nhưng trên thực tế thân thể của chúng ta vẫn chảy xuôi máu của Ma tộc.
Tỷ đệ Lưu Vân và Lưu Phong lại một lần nữa ngây dại. Hai người bọn họ cùng nhìn về phía phụ thân, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ mãnh liệt.
Lưu Truyện Sơn không nói gì, chỉ nhìn hình ảnh Ảnh Âm thạch thả ra, ánh mắt lộ chút dịu dàng khó có.
- Nói thì nói như thế nhưng ta ưa thích làm người hơn, không muốn thành ma.
Nữ tử thở dài:
- Đáng tiếc như vậy sẽ làm khổ hai đứa con của chúng ta, bọn họ từ nhỏ vốn không có nương rất đáng thương. Ta lúc này lại không biết phải chết bao lâu. Aiz, tốt nhất vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Bên ngoài hình ảnh truyền tới thanh âm của Lưu Truyện Sơn:
- Nói gì thế? Cái gì mà vĩnh viễn không cần tỉnh lại? Chẳng lẽ muội không muốn gặp ta, không muốn gặp hài tử của mình sao?
- Muốn, sao lại không nghĩ? Ta cũng muốn làm một mẫu thân tốt, âu yếm nuôi bọn họ lớn lên, ta nghĩ làm cho bọn họ gọi ta một tiếng nương.
Nữ tử bĩu môi, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một chút đau thương:
- Nhưng không được rồi, ta sống thời gian lâu một chút những người đó sẽ cảm giác được sự hiện hữu của ta, ta nhất định phải chết đi, nhưng ta lại không tử vong thật sự được. Chỉ cần ta còn sống, Ma tộc vĩnh viễn sẽ không từ bỏ ước mơ tiến vào thế giới này, thật là buồn rầu.
- Được rồi, đừng nói những thứ kia nữa, sự tình chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết. Nói không chừng lúc đó sẽ có người đứng ra đánh Ma tộc về lại chỗ của mình.
Bên ngoài hình ảnh vang lên tiếng an ủi của Lưu Truyện Sơn.
- Sở thị nhất mạch mạnh như vậy nhưng giờ chỉ như thoảng qua, hiện giờ còn có ai có thể đứng ra? Truyện Sơn, huynh cũng suy nghĩ thật kỹ đi, Ma tộc nếu lại đánh tới, huynh phải đứng ở bên nào.
Nữ tử nói.
- Đương nhiên là đứng ở bên trung lập.
Bên ngoài hình ảnh truyền tới thanh âm của Lưu Truyện Sơn, hắn lạnh lùng nói:
- Trong thân thể ta chảy xuôi máu của Ma tộc, ta không thể thật sự cùng nhân loại tru sát Ma tộc. Mà muội thân là công chúa tôn quý nhất Ma tộc, rồi lại bị chúng nó đuổi giết không ngừng, ta cũng căm hận chúng. Nếu ta có năng lực đánh chết những Ma tộc đó, ta chắc chắn sẽ không do dự. Nhưng ta không thể, như vậy ta chỉ có thể duy trì trung lập. Hơn nữa trên đời này cũng không ai biết quan hệ của ta và muội, như vậy ta duy trì trung lập chính là lựa chọn tốt nhất, như vậy cũng có thể bảo hộ tốt cho muội.
- Truyện Sơn, khổ cho huynh rồi, viên Ảnh Âm thạch này huynh không nên lưu trữ.
Nữ tử thở dài.
Ngoài hình ảnh Lưu Truyện Sơn nói:
- Tương lai có một ngay ta sẽ cho con của chúng ta xem vật này, say nó liền phá hủy.
- Không cần.
Nữ tử nhẹ giọng nói ra:
- Bọn họ từ nhỏ đã trưởng thành trong Nhân Tộc, bọn họ không có ấn tượng tốt với Ma tộc, cũng không thể tiếp thụ được sự thật mình là Ma tộc. Cho nên Truyện Sơn, không nên nói chuyện này cho các nàng, tu sĩ thọ nguyên cho dù có dài cũng sẽ có điểm cuối, dưới sự che chở của huynh, Ma tộc có lẽ sẽ không động vào Linh Đơn Đường, hơn nữa bọn họ cũng cần đan dược, cho nên huynh hãy để cho bọn họ khoái hoạt sống tới cuối đời đi.
- Ý của muội là con của chúng ta sống tới ngày chết vẫn không biết thân phận thật của mình? Muội không biết như vậy chính là không công bằng với bọn họ sao?
Ngoài hình ảnh, thanh âm Lưu Truyện Sơn mang theo vài phần bi thương:
- Muội quên đứa bé lúc trước của chúng ta sao?
Giờ phút này Lưu Vân và Lưu Phong hoàn toàn ngớ người, hai người bọn họ gần như ngay cả năng lực tự hỏi cũng mất đi, nghe được lời này thân thể đều khẽ run, nhìn về phía Lưu Truyện Sơn.
- Chúng ta còn có một ca ca?
Lúc này nữ tử trong tấm hình lắc đầu:
- Hắn hoàn toàn là vì biết thân phận của mình, không thể tiếp thụ mới chọn tự sát.
- Cho nên lúc này ta càng muốn sớm nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của mình.
Bên ngoài hình ảnh truyền tới thanh âm kiên quyết của Lưu Truyện Sơn. Hình ảnh tới đây liền dừng lại, không biết phía sau phát sinh cái gì, có lẽ giữa hai người sẽ vì chuyện này phát sinh cãi vả, Lưu Truyện Sơn cũng không còn tâm tình tiếp tục ghi chép.
← Ch. 1597 | Ch. 1599 → |