← Ch.1610 | Ch.1612 → |
Đợi tất cả mọi người cùng nhìn về phía mình, Sở Mặc cười nói:
- Thiên giới có tổng cộng năm trận pháp, ta chỉ phá vỡ một cái, ba cái khác đều là do các ngươi phá. Cho nên, trong số các ngươi ắt phải có một người am hiểu trận pháp. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên lắc đầu nói:
- Đây không phải vấn đề sở trường hay không, nếu như có thể, chúng ta chắc chắn sẽ ngăn cản không cho thiếu gia tới đây. Chúng ta thà bị tổn thất hết tại nơi này, liều mạng phá trận pháp cuối cùng, cũng không muốn để thiếu gia tự đi mạo hiểm.
Thiếu phụ cũng thế, chàng trai vạm vỡ cũng thế, tất cả mọi người đều gật đầu liên tục.
Ông già ngậm tẩu trầm giọng nói:
- Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường*, làm cho thiếu gia phảimạo hiểm đã là không nên nhất rồi, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, chúng ta chẳng biết nên ăn nói với nhị lão gia, với... người nhà của chúng ta thế nào đâu!
* Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường: Ý chỉ người giàu có thì thường tiếc mạng, không muốn ngồi dưới mái hiên dễ bị ngói rớt xuống đầu.
Ông già ngậm tẩu thiếu chút nữa thì buột miệng nói ra ba chữ đại lão gia kia, nhưng nói đến miệng rồi vẫn nhịn được, y cũng không biết Sở Mặc đã gặp được cha mình.
Thanh Long cũng ở bên cạnh gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, đúng vậy, lão đại, ngài không thể có mệnh hệ gì được...
Tên này cũng chẳng phải đang lo lắng cho Sở Mặc, nó chỉ lo cho chính nó mà thôi, bởi vì một khi Sở Mặc gặp phải nguy cơ gì, chắc chắn nó cũng bị xui xẻo theo.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Mọi người không phải khuyên nữa, đừng nói những câu như thiên kim chi tử... Nếu quả thực để cho Ma tộc mò tới Thiên giới, thì hết thảy trong tương lai chỉ là một câu nói suông thôi. Nước mất thì nhà không tan sao?
- Đạo lý thì là như vậy, nhưng sao chúng ta có thể để thiếu gia gặp bất cứ nguy cơ gì ngay trước mắt chứ.
Ông lão nghiêm túc nói:
- Việc khác thì dễ chứ việc này thì khỏi cần thương lượng, thiếu gia chớ có trách chúng ta đi quá giới hạn.
Lúc này, Sở Mặc dừng chiến thuyền lại, sau đó trực tiếp tế Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô ra, hoàn toàn phong ấn nơi này lại.
Hỗn Độn Hồng Lô bay ra khỏi thuyền chiến, treo trên không gian vũ trụ, rủ hàng tỉ sợi khí hỗn độn xuống. Rất khác so với lúc trước. Bởi vìcảnh giới của Sở Mặc, đã tăng lên!
Sở Mặc nhìn thoáng qua mọi người, sau đó, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người mông lung, khắp toàn thân đều tản ra một vầng sáng nhàn nhạt, vốn dĩ không nhìn rõ gương mặt.
Nhưng hơi thở toát ra trong nháy mắt khi người đó xuất hiện, lại khiến cho mọi người có cảm giác không đứng vững, khó thở, muốn quỳ xuống mà bái lạy!
Ông già ngậm tẩu vô cùng chấn động, mạnh mẽ lùi về sau hai bước, sau đó hô lên đầy kinh ngạc và hoảng sợ:
- Chí Tôn!
Những người khác cũng lùi về sau vài bước, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình nữa.
Thanh Long trực tiếp bị dọa cho sợ choáng váng, nằm phịch trên mặt đất, bắt đầu giả chết.
Lúc này, bóng người đó lại đột nhiên biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Trên mặt mọi người đều còn đang đọng lại vẻ kinh ngạc, nhìn SởMặc không thể nào tin nổi:
- Nháy mắt vừa rồi là ảo giác của chúng ta sao? Vì sao bên cạnh chúng ta lại có một Chí Tôn xuất hiện chứ?
- Chắc là ảo giác rồi? Ta cũng thấy không có khả năng cho lắm.
Chàng trai vóc người vạm vỡ nói thầm.
Ông già ngậm tẩu híp hai mắt, vẻ mặt rung động, sau khi trầm mặc thật lâu mới bỗng nhiên nói:
- Nếu là như vậy, xác suất thành công sẽ cao hơn rất nhiều.
Sở Mặc nói:
- Cho nên, giao Huyết Ma lão tổ cho ta đi, ân oán giữa ta và y cũng phải được giải quyết rồi.
- Không, vẫn cứ để cho chúng ta đối phó với hai người đó đi. Thiếu gia mang theo bộ phân thân này mà đi tập trung phá trận! Phá trận rồi, có sự bảo vệ của phân thân này, hẳn là có cơ hội rời đi!
Ông già nói với vẻ mặt thành thật.
Mặt Sở Mặc lập tức xám ngoét.
Ông già ngậm tẩu nhìn Sở Mặc một cách chân thành:
- Thiếu gia, chuyện này ngài nghe già đi. Xin ngài đấy, ngài chínhlà độc đinh của cả dòng họ Sở rồi, ngài không thể gặp bất trắc gì được.
Nói xong, ông lão cầm túi thuốc, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Sở Mặc.
Thiếu phụ, chàng trai cường tráng, người đàn ông trung niên, còn có mấy người nữa đều quỳ trước mặt Sở Mặc, đồng thanh kêu lên:
- Xin thiếu gia đi phá trận!
Thanh Long ở bên cạnh thì thào:
- Đúng là kỳ lạ, vậy mà lại có một đám người tranh nhau đi chịu chết...Không ai thèm để ý đến nó, Thanh Long xấu hổ ngậm miệng lại, nhưng trong con ngươi lại thoáng qua chút khác thường.
Sở Mặc tiến lên, lần lượt nâng họ dậy, sau đó cười khẽ nói:
- Lúc còn ở nhân giới, từ khi rất nhỏ ta đã biết mình là một đứa trẻ mồ côi, khi đó, ta từng oán hận vì sao cha mẹ lại vứt bỏ ta? Phần lớn nguyên nhân khiến ta bước chân lên con đường tu hành, cũng là vì mong muốn trở nên mạnh mẽ, sau đó đi tìm cha mẹ, hỏi xem vì sao năm đó họ lại bỏ rơi ta. Suy nghĩ này vẫn quanh quất trong đầu ta rất nhiều năm.
Mọi người lẳng lặng nghe. Sở Mặc nói tiếp:
- Sau ta dần lớn lên, gặp rất nhiều người, tốt có, xấu có, từng bước một từ nhân giới lên Linh giới, Tiên Giới rồi Thiên giới... Suốt chặng đường đi, ta gặp người ta thích, cũng được người khác thích, bạn bè của ta không tính nhiều, cũng phụ lòng không ít hồng nhan...
Nguyệt Khuynh Thành ở một bên đỏ hoe mắt, trong lòng có chút xúc động.
- Cho nên, ta không phải là con người hoàn mỹ gì cho cam, cũng chẳng dám tự nhận mình là người tốt.
Trên mặt Sở Mặc nở nụ cười tự giễu:
- Ở nhân giới có một vị công chúa thảo nguyên, nàng rất thích ta, còn thổ lộ với ta, nhưng ta lại không cho nàng một câu trả lời rõ ràng. Sau đó, nàng mất. Chẳng những nàng, còn có rất nhiều người, huynh đệ ta Hứa Phù Phù, ông nội đã nhận nuôi ta, vợ con mà ông nội về già mới có, nghĩa muội Sở Yên của ta... còn có một người ở nhân giới thôi mà thể chất đã là cấp chín, ha ha, tên y là Cao Anh Tuấn, nhưng y lại thích ta gọi y là đại ngốc hơn. Bọn họ đều chết trong tay Huyết Ma lão tổ.
- Thực ra ta vẫn luôn sợ hãi, ta sợ mất đi, cho nên không dám hứa hẹn, ta sợ cô độc, nên khăng khăng chỉ có một mình. Người con gái ta yêu nhất cũng là bởi vì Huyết Ma lão tổ mà phải lựa chọn nhập ma. Ta trừ ma khắp nơi, lôi kéo Hư Độ cùng trừ ma, Nhưng người mà ta muốnđộ nhất lại không gặp cả bóng dáng!
Sở Mặc đang cười, nhưng trong tiếng cười của hắn lại tràn ngập đau thương.
← Ch. 1610 | Ch. 1612 → |