← Ch.1621 | Ch.1623 → |
Nguyệt Khuynh Thành than nhẹ một tiếng:
- Ta cầu xin công tử truyền thụ cho ta bản lĩnh về mặt trận pháp, chính là mong muốn vào những thời khắc then chốt có thể vụng trộm đi phá trận...
Trong lòng mọi người lập tức kính nể hẳn lên.
Thiếu phụ lê thân xác bị thương nặng của mình tới, nắm tay Nguyệt Khuynh Thành nói:
- Ngươi giỏi lắm!
Nguyệt Khuynh Thành cười khẽ:
- Chúng ta đều giỏi! Lúc này, chiếc thuyền lặng im không một tiếng động, treo lơ lửng bên ngoài dải ngân hà, nơi đó... đã hoàn toàn bị trận pháp của Huyết Ma lão tổ phong ấn. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ông lão ngậm tẩu nói:
- Chúng ta ở đây đợi thiếu gia chiến thắng trở về!
- Đợi thiếu gia chiến thắng trở về!
Mọi người lớn tiếng nói.
...... Giữa dải ngân hà mênh mông vô tận này, rất nhiều ngôi sao liên tục nứt vỡ, ngày càng nhiều tinh khí bị hút vào trận pháp đang được vận hành.
Một khi vận hành trận pháp, người bày trận là Huyết Ma lão tổ sẽ được bảo vệ, nếu Sở Mặc còn muốn tấn công y giống vừa rồi gần như là không thể. Hơn nữa Sở Mặc cũng đã cảm giác được bản thân đang suy yếu đến cực hạn. Nếu còn chưa rời khỏi bộ phân thân này, thì hắn sẽ bị thương nặng.
Thoáng nhìn qua cây kéo lớn đang dần tiến sát tới, Sở Mặc cười lạnh một tiếng, khẽ nghiêng mình biến mất tại chỗ. Giọng nói lạnh lùng của Huyết Ma lão tổ bao trùm lên khắp ngân hà:
- Sở Mặc, cho ngươi trốn trước một lát. Ngươi không thoát khỏi trận pháp này được đâu. Đây là trận pháp cấp Thánh mà lão phu đã hao hết tâm huyết cả đời để bày ra. Ha ha, chẳng bao lâu nữa, bản tôn của ngươi sẽ bị lão phu luyện hóa, trở thành chất dinh dưỡng của lão phu, cũng sẽ trở thành cây cầu đi thông hướng Chí Tôn của lão phu! Nói ra, thật sự phải cảm ơn ngươi.
Ầm!
Đúng lúc này, cây kéo Chí Tôn kia đã lao tới chỗ Huyết Ma lao tổ, cắt răng rắc một nhát. Huyết Ma lão tổ khống chế trận pháp, bắn một tia sáng qua.
Trong hư không lập tức bùng nổ một hơi thở khủng bố long trời lở đất.
Hào quang rực rỡ, rực rỡ đến mức khó tin!
Cây kéo Chí Tôn kia trực tiếp bị một tia sáng bắn thủng, sau đó, nháy mắt nát tan thành tro bụi!
Giọng nói lạnh lẽo của Huyết Ma lão tổ lại vang lên lần nữa:
- Tần Thương đạo hữu, vốn dĩ ngươi đã có thể trở thành đồngminh trung thành nhất của Huyết Ma ta. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại lựa chọn con đường khác, cho nên, ngươi phải chết. Ngươi sẽ trở thành đại cao thủ Chí Tôn đầu tiên... bị Đinh Linh ta tiêu diệt!
- Chớ mạnh miệng, Đinh Linh, trận pháp này của ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không phải dễ để giết một Chí Tôn đâu. Nếu thật sự ép bản tôn quá đáng, sắp chết liều mạng, chưa chắc ngươi đã chịu đựng được!
Tần Thương lạnh lùng nói, sau đó tiếp:
- Sở Mặc, muốn bắt tay với ta giết chết Huyết Ma lão tổ trước không? Nếu không cả ta và ngươi cũng sẽ đều bị nhốt trong trận pháp này, trăm năm, ngàn vạn năm cũng có khả năng, đến lúc đó, chúng tachung quy cũng khó thoát khỏi cái chết!
Sở Mặc ẩn náu trong hư không cũng đã trở lại bản tôn, sắc mặt hắn tái nhợt, đang liều mạng nhét vào miệng đủ loại thảo dược cao cấp. Trong số đó còn bao gồm cả bảo dịch tinh hoa mà Phong Quân Tử, Cái Thế Hống, còn có Hoàng Kiếm Lan để lại cho hắn. Bây giờ Sở Mặc cũng bất chấp tiếc của rồi, trực tiếp tống hết vào miệng, nhanh chóng khôi phục thể lực đã bị tiêu hao đến kinh người.
Nghe thấy lời Tần Thương, Sở Mặc lạnh lùng cười, nói:
- Liên kết với ngươi? Tần Thương lão cẩu, ngươi lo xa quá rồi, ngươi cứ đánh với Huyết Ma trước đi, dù sao hai ngươi cũng là kẻ thùmột mất một còn. Hai người các ngươi cứ việc chó cắn chó, ai cắn chết ai thì cũng là may mắn cho cả giới tu hành.
- Sở Mặc! Tên tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi có phải bị ngu không?
Tần Thương thét lên phẫn nộ, chấn động khắp dải ngân hà:
- Y giết ta rồi thì ngươi sẽ có kết cục gì tốt đẹp chứ?
- Chẳng có kết cục gì tốt đẹp cả, nhưng ít ra trước khi chết, có thể thấy một kẻ thù lớn gục ngã, coi như là thỏa mãn.
Sở Mặc nói.
- Ngươi...
Tần Thương bị chọc cho giận sôi máu, tức tối đến mức thân thể hơi phát run. Chiếc hũ xám xịt treo trên đỉnh đầu y bùng ra từng luồng sáng rọi, bảo vệ lấy y, sau đó y cũng lấy đủ loại thảo dược ra nhét vào trong miệng, điên cuồng khôi phục. Đồng thời, không ngừng tránh né những tia sáng giết người đang chực chờ phóng tới kia.
Tiếng cười đắc ý của Huyết Ma lão tổ truyền qua, mặc dù trong giọng cười có đôi phần suy yếu. Đó là do vừa rồi bị thương nặng bởi Sở Mặc liên tục chém giết. Cảnh giới của y vẫn khó tránh khỏi bị tụt xuống một chút. Tụt xuống từ cảnh giới đỉnh cao Chuẩn Chí Tôn. Cho nên trong lòng y, người khiến y càng căm giận hơn là Sở Mặc! Nếu có thể, hiện giờ y muốn hoàn toàn bắt lấy Sở Mặc, tiêu diệt triệt để. Nhưng y biết rõ, không giết Tần Thương, thì đó mới là mối họa lớn nhất của y!
Sở Mặc đã không cần phải quá lo, đến cảnh giới này, một khi để lộ bài tẩy trước mặt đối thủ thì đó không được coi là bài tẩy nữa rồi.
Như phân thân Chí Tôn đỉnh cao kia của Sở Mặc, Huyết Ma lão tổ rất rõ, không thể khống chế lâu dài loại phân thân này được, hơn nữa, sau mỗi lần nhập nguyên thần vào đó, thì thời gian rất lâu sau cũng khó mà dùng lại được lần hai! Mà y, lại có nhiều thời gian, sau khi giết Tần Thương, phải chơi cút bắt với Sở Mặc một phen ra trò mới được.
Nhưng chung quy Tần Thương vẫn là một đấng Chí Tôn... cho dù vừa rồi bị Sở Mặc chém đôi mấy lần khiến cảnh giới có dấu hiệu bị hạ xuống, nhưng thực chất vẫn còn ở lại trong khu vực Chí Tôn. Một bậc cao thủ như vậy đâu dễ dàng tiêu diệt!
Khoảng thời gian kế tiếp liền trở thành màn đọ sức giữa Tần Thương và Huyết Ma lão tổ.
Giống như Tần Thương nói, tuy uy lực trận pháp của Huyết Ma lãotổ cực kỳ khủng bố, nhưng nếu muốn đánh chết một vị cao thủ đứng ở đỉnh cao trong cõi ngân hà này thì cũng không phải chuyện đơn giản.
Trận chiến đó kéo dài một cách bất ngờ.
Thời gian một tháng nhanh chóng trôi đi.
Trong một tháng này, Sở Mặc hoàn toàn không lên tiếng, thậm chí còn không chú ý tới cuộc chiến giữa Tần Thương và Huyết Ma lão tổ. Hắn chỉ lẳng lặng khôi phục, như thể đã hoàn toàn tan vào cõi tinh hà này vậy. Thậm chí ngay cả Huyết Ma lão tổ cũng bị mất đi sức chú ý với hắn.
Nhưng Huyết Ma lão tổ cũng chẳng lo lắng tới điều này, một khi trận pháp được vận hành, thì không một ai có thể thoát ra khỏi trận pháp được.
← Ch. 1621 | Ch. 1623 → |