← Ch.1651 | Ch.1653 → |
Đây cũng là một loại phản ứng bản năng của một cô gái khi xấu hổ, hờn dỗi thuần túy.
Ai ngờ Lưu Truyền Sơn lại trừng hai mắt, cười lạnh nói:
- Người khác cha đây chướng mắt!
Sau đó Lưu Truyền Sơn trừng mắt nhìn vẻ mặt Sở Mặc xấu hổ đứng đó, hầm hừ nói:
- Tiểu tử này còn có thể miễn cưỡng hợp mắt....
Lưu Vân và Kỳ Tiêu Vũ đều không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, Lưu Vân có ý đồ giữ lại cho mình chút mặt mũi. Nàng là mỹ nữ hoa thơm tuyệt đại, tu vi cũng đầy đủ, tuổi còn trẻ đã là một Nữ Đế, tại sao phải xin được gả cho người khác chứ? Lúc này, nàng theo bản năng quên chuyện Kỳ Tiêu Vũ cố gắng muốn lôi kéo nàng thành tỷ muội. Nàng nhìn cha của mình, nghiêm túc nói:
- Cha, người không phải đã nói huyết thống gia tộc của chúng ta...
- Khụ khụ, trước khác nay khác. Lưu Truyền Sơn đột nhiên trở nên nghiêm túc, chắp tay sau lưng dáng vẻ cao nhân đắc đạo, thản nhiên nói:
- Tuy là huyết thống của gia tộc chúng ta vô cùng cao quý, người bình thường không có tư cách theo được. Nhưng vấn đề là con gái của ta sớm muộn gì cũng phải lập gia đình mà? Gia đình có huyết thống cao quý như chúng ta đã không tìm được nữa. Như vậy làm sao bây giờ? Cũng chỉ có thể lui để tiến thôi...
Lưu Vân vô lực nhìn thoáng qua cha của mình, trong lòng lại kỳ lạ nảy ra một ý kiến khác: Huyết mạch của nhà Sở Mặc hình như không hề kém nhà mình mà? Nhà mình là huyết mạch vương thất Đại Ma vương, Sở Mặc người ta cũng là huyết mạch Chuẩn Thánh ở Viêm Hoàng ĐạiVực này! Chớ nói chi là mẹ của Sở Mặc trong truyền thuyết dường như có huyết mạch cường đại và cao hơn nhiều! Làm sao kém so với huyết mạch Đại Ma vương nhà mình?
Nhưng mà Lưu Vân cuối cùng cũng không nói lời này ra miệng, nếu không thế nào cũng làm cha nàng ấy tức chết mất.
Lúc này, Sở Mặc nhìn Lưu Truyền Sơn bỗng nhiên hạ giọng nói:
- Tương lai sẽ có một ngày Ma tộc giáng thế, Đại đương gia...
- Tiểu tử thối, cậu còn gọi ta là Đại đương gia?
Vẻ mặt của Lưu Truyền Sơn nghiêm túc nhìn Sở Mặc:
- Gọi một tiếng thúc thúc sẽ làm nhục Sở gia nhà cậu à?
...
Lưu Vân ở một bên che mặt, hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người.
Nàng đột nhiên cảm giác rằng trên đời này không có mấy người bình thường! Tất cả đều thật 'hiếm' thấy!
Người phụ nữ của Sở Mặc chấp nhận, tỉ mỉ chọn người phụ nữ khác cho Sở Mặc, lôi kéo nàng trở thành tỷ muội của nàng ấy. Cha nàng bên này lại thật đáng xấu hổ. Ngay từ đầu nói khí phách như vậy, mạnh mẽ cứng rắn như vậy, gì mà muốn đánh chết tiểu tử kia, cái gì mà huyết mạch của Đại ma vương không thể bị vấy bẩn... đủ lời nói độc ác nói thật là khí phách!
Bây giờ thật buồn cười, dáng vẻ như tiểu tử cậu không cưới con gái của ta thì ta sẽ trở mặt với cậu, còn bắt người ta gọi là thúc thúc, người sao không bắt người ta gọi là nhạc phụ đi?
Khoan hãy nói, Lưu Truyền Sơn thật sự có suy nghĩ này! Chỉ có điều ngay trước mặt Kỳ Tiêu Vũ, ông ấy thật sự không có mặt mũi nói ra. Lúc này lại thêm một người đến giúp vui. Lưu Phong đi từ trong núi ra, cau mày nói:
- Ở đây tranh cãi ầm ĩ cái gì vậy? Aiz nha, tỷ phu? Sao huynh lại tới đây?
Kỳ Tiêu Vũ đứng ở bên cạnh Sở Mặc cũng không nhịn được cúi đầu cười thầm, trong lòng tự nhủ cái nhà có huyết thống Đại ma vương Ma tộc này đều thật hiếm thấy. Dáng vẻ của bọn họ ngay cả huyết thống đều là Ma tộc nhưng bản tính, cách đối nhân xử thế có khác gì Nhân loại chứ?
Cho nên, huyết mạch ấy à, Kỳ Tiêu Vũ thật sự không chút để ý. Bởivì bản thân nàng cũng không phải là loài người, nàng là Tinh Linh chính tông. Đương nhiên, huyết nô thì lại không thể được. Đó không phải huyết mạch sinh linh, đó là cố gắng!
Lưu Vân ngay cả che mặt cũng lười, bởi vì mặt mũi của nàng đã đen hoàn toàn, hung hăng chừng mắt nhìn Lưu Phong, sau đó bỗng nhiên lôi kéo Kỳ Tiêu Vũ nói:
- Tiểu Vũ, đi, ta dẫn cô tới khuê phòng của ta. Đám xú nam nhân này ngay cả chút ý tứ cũng không có!
- Được!
Kỳ Tiêu Vũ vui vẻ đồng ý, sau đó tự nhiên cười nói với Sở Mặc, thản nhiên đi cùng Lưu Vân.
Ném luôn ba người đàn ông ở đây ngơ ngác nhìn nhau.
Lưu Phong thầm nói:
- Tức cái gì chứ? Vừa tỉnh lại đã giống như toàn bộ thế giới thay đổi rồi vậy.
Lưu Truyền Sơn trừng mắt nhìn con của mình:
- Nói hươu nói vượn cái gì? Khi nào mà hắn đã thành tỷ phu của mày rồi hả?
Lưu Vân bên kia vẫn chưa đi xa, dưới chân lảo đảo một cái, mặt và cổ đều đen lại, thầm nghĩ:
- Mới rồi thiếu chút đã buộc người ta gọi là nhạc phụ là ai ấy nhỉ? Lúc này, Sở Mặc thở dài, ôm quyền thi lễ với Lưu Truyền Sơn:
- Tiểu chất Sở Mặc bái kiến thúc phụ.
- Ừ.
Lưu Truyền Sơn muốn giữ mặt mũi một chút, nhưng sau đó ông ta cũng có chút nhụt chí, thở dài nói:
- Được rồi, tiểu tử, ta cũng không làm khó dễ cậu nữa, chuyện của người trẻ tuổi, mấy người trẻ các cậu tự mình giải quyết cho tốt. Đi nào, đi cùng ta uống chút rượu.
- Lần này... không phải rượu độc đấy chứ?
Sở Mặc cười gượng nói. Mấy chén rượu độc lúc trước của Phùng Xuân khiến lúc đó hắn thật sự bị tổn thương. Nhưng sau cũng hiểu được, Phùng Xuân không có ý muốn hại hắn. Chỉ là cách thức làm việc có chênh lệch một chút. Nhưng ông ấy đã dùng tính mạng của mình để trả lại tất cả. Cũng đủ rồi.
Lưu Truyền Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Cậu cứ làm như độc dược không cần tiền vậy?
Sở Mặc gãi đầu, vẻ mặt vô tội đi theo, trong lòng tự nhủ: Ai biết được Linh Đơn Đường các người đang suy nghĩ cái gì trong lòng? Độc dược đối với các người thật sự là không cần tiền cũng có thể có được cả đống, nghĩ muốn độc nào thì cũng có đủ cả. Đoán chừng ngay cả độcdược có thể độc chết Bán thánh các người cũng có thể có được!
Lưu Phong lại vẻ mặt mờ mịt nhìn Sở Mặc, đi tới cạnh người Sở Mặc:
- Tỷ phu, có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra không?
Lưu Truyền Sơn hầm hừ, nói:
- Nhóc con, mày còn dám gọi cậu ấy là tỷ phu, lão tử đánh gãy chân của mày!
- Con có chọc vào ai đâu chứ?
Lưu Phong vẻ mặt vô tội. Tiếp đó, Lưu Vân vẫn đi ra chuẩn bị bàn rượu và thức ăn cho ba người đàn ông. Kỳ Tiêu Vũ về khoản này hoàn toàn không biết gì mấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Hơn nữa Lưu Vân cũng không thể bảo nàng ấy làm gì được. Dù sao cũng là khách, chỉ có thể câu được câu không tán gẫu nhẹ nhàng.
← Ch. 1651 | Ch. 1653 → |