← Ch.1667 | Ch.1669 → |
Có thể đối phó với nàng, cũng chỉ có thể là một người nào đó trongđám người của bọn họ mà thôi.
Ví dụ như Hoa Tiểu Nha luôn không quen với tính cách kiêu ngạo của Tư Đồ Đồ, tuy rằng nói lý ra thì quan hệ cũng không tệ, giống như tỷ muội, nhưng trên đường tu hành hai người bọn họ luôn so tài lẫn nhau.
Có điều lần nào, hai người cũng khó phân thắng bại, Phá Lạn Thiết Kiếm trong tay Hoa Tiểu Nha và Chí Tôn Cung trong tay tư Đồ Đồ, dường như không ai chịu nhường ai.
Mặc dù thiên phú của Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết hơikém một chút, cảnh giới của các nàng cũng dần dần bị tụt lại một chút. Nhưng các nàng cũng đã bước vào cảnh giới Đế Chủ tam trọng thiên. Điều này chủ yếu là kết quả của việc Sở Mặc không ngừng đem theo các nàng ra vào Thiên Lộ. Cái gọi là thiên phú này là bẩm sinh của mỗi người. Cho dù sau này nỗ lực ra sao, dùng tài nguyên đập vỡ thế nào chung quy cũng có một cực hạn.
Nhưng đám người Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết cũng không hề cảm thấy chán nản, các nàng có thể đi đến ngày hôm nay, đã là may mắn bằng trời rồi, hơn nữa mặc dù tốc độ thăng cấp của bọn họ không nhanh như vây, nhưng cũng chậm rãi tăng lên ở nhóm giữa, tuyệt đối chưa từng tụt xuống nhóm cuối cùng, cho nên đã rất thoả mãn rồi. Sở dĩ đến tận bây giờ, tuyệt đại đa số những kẻ có huyết mạch chính thống với Sở Mặc ở Phiêu Diêu Cung đều đã bước vào hàng ngũ Đế Chủ đỉnh cao, hơn nữa Sở Mặc làm ra chuyện này là vì Thiên giới. Khiến hiện giờ Phiêu Diêu Cung đã trở thành môn phái hưng thịnh nhất trong toàn bộ giới tu hành.
Mức độ hưng thịnh này thậm chí không thua kém huyết mạch Sở thị của kỷ nguyên trước.
Lúc này muốn tìm một vị trí trưởng lão trong Phiêu Diêu Cung, đã không còn dễ dàng như vậy nữa. Đương nhiên, Lưu Phong cũng đủ ưu tú, không phải là hoàn toàn ỷ vào quan hệ giữa tỷ tỷ của y và Sở Mặc. Sau khi trở thành trưởng lão của Phiêu Diêu Cung, Lưu Phong cũng cống hiến rất nhiều cho môn phái. Đương nhiên, tốc độ nâng cao cảnh giới của y cũng tương đối nhanh!
Cho tới tận mười năm sau đó, cuối cùng Lưu Vân không kìm được, muốn đến nơi thần kỳ kia mở mang kiến thức một chút.
Năm đó tuy là Kỳ Tiêu Vũ đàm đạo với nàng rất lâu, sau đó mấy năm nay lại không ngừng liên lạc với nàng, muốn nàng tới đây. Nhưng Lưu Vân trước sau chưa từng đồng ý. Bởi vì nàng vẫn luôn không hiểu, chuyện này rốt cục nên làm như thế nào. Nhất là khi nàng nghe nói mười năm nay ngay cả Thuỷ Y Y cũng chỉ một lòng hướng đạo, rất ít khi xuất hiện chung với Sở Mặc. Về sau nữ tử thuỷ chung ở bên cạnh hắn ta lại chỉ có một mình Kỳ Tiêu Vũ, trong lòng Lưu Vân lại càng thêm do dự.
Nàng có thể hiểu được tâm tư của Kỳ Tiêu Vũ, nhưng nàng rất khó thuyết phục được bản thân. Chỉ sợ sau khi mẫu thân tỉnh lại, nghe được chuyện này, sẽ đưa ra ý kiến khẳng định giúp nàng, Lưu Vân vẫn do dựnhư trước. Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện ra, tình cảm của nàng đối với Sở Mặc, không giống của Thuỷ Y Y và Kỳ Tiêu Vũ, tình cảm của nàng càng giống như sự thưởng thức đối với một nam nhân ưu tú!
Hơn nữa rất nhiều năm trước, duyên số đưa đẩy khiến cho giữa hai người thực sự đã có tình cảm phu thê, dẫn đến việc sự thưởng thức này của nàng từ từ biến thành yêu thích. Nhưng sau nhiều năm như vậy, nàng lại tự hỏi lòng mình, đã có thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại hay chưa.
Vì vậy, cuối cùng Lưu Vân quyết định phải tới Phiêu Diêu Cung, nàng muốn đề bạt bản thân. Nàng cảm thấy hiện giờ hẳn là nàng đã có thể thản nhiên đối mặt với Sở Mặc rồi. Sự thực cũng là như vậy, sau khi tới Phiêu Diêu Cung, Lưu Vân đã gặp Sở Mặc. Nam nhân đã từng khiến nàng động tâm kia hiện giờ vẫn khiến nàng động tâm như cũ. Nhưng những rung động kịch liệt trong lòng đã không thấy đâu nữa rồi.
Thời gian là một loại công cụ sắc bén, nó có thể cắt đứt rất nhiều nhân quả, xoá đi rất nhiều tình cảm. Cho dù ký ức vẫn còn, nhưng sau nhiều năm nhìn lại, hai bên đều đã trở nên chín chắn, cái gọi là động tâm lúc ban đầu kia cũng đã không còn nữa.
Mặc dù Kỳ Tiêu Vũ có chút tiếc nuối đối với kết cục này, nhưng cũng không muốn cưỡng ép gì cả. Sau khi gặp lại, mọi người đều rất vui vẻ, Lưu Vân đã tu luyện tới cảnh giới Đế Chủ thất trọng thiên, cũng danh chính ngôn thuận trở thành trưởng lão danh dự của Phiêu Diêu Cung.
Sau đó, nàng cũng bước vào Thiên Lộ, bắt đầu tu luyện.
Sau mười tám năm kể từ khi Sở Mặc phong ấn toà La Thiên Phá Diệt Pháp Trận.
Cuối cùng Ma Quân gian nan vất vả đem theo Tiểu Điệp trở về!
Thoạt nhìn hai người đều khá mệt mỏi, nhưng trạng thái tinh thầncủa bọn họ lại tốt một cách lạ thường.
Điều khiến Sở Mặc cảm thấy vui vẻ chính là, sư phụ và sư nương đã cùng nhau bước vào cảnh giới cấp Chuẩn Chí Tôn rồi!
Ma Quân và Tiểu Điệp cũng tỏ ra rất vui mừng trước sự thay đổi của Sở Mặc hiện nay.
Đêm đó, hai thầy trò cùng với sư nương Tiểu Điệp và thê tử Kỳ Tiêu Vũ ở bên nhau uống rượu tâm sự. Không gọi thêm người ngoài.
- Sư phụ, mấy năm nay người cùng sư nương đã đi đâu vậy? Saokhông có chút tin tức nào?
Sở Mặc nhìn Ma Quân, tuy rằng hiện giờ cảnh giới của hắn đã vượt qua sư phụ, nhưng ở trước mặt y, hắn vẫn giống như năm đó. Thái độ nghiêm túc mà cung kính
- Một lời khó mà nói hết.
Ma Quân than nhẹ một tiếng, trên gương mặt tràn đầy mệt mỏi kia lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Chúng ta đã đi rất nhiều nơi. Đi tìm huyền tử thảo và bi hoan hoa.
- Bi hoan hoa? Nghe nói loài hoa đó sinh trưởng ở nơi Thần Ma giao giới, nhưng một kỷ nguyên trước, nơi đó đã bị phá huỷ triệt để, biếnthành một mảnh hư vô hỗn độn rồi. Bất kể là chúng ta bên này hay là Ma Tộc bên kia đều không có cách nào đi vào...
Sở Mặc nhìn Ma Quân.
Ma Quân gật gật đầu:
- Đúng là rất khó khăn, ta cùng với sư nương của con, suýt chút nữa đã bỏ mạng ở nơi đó.
Tiểu Điệp ở một bên nhẹ giọng nói:
- Tuy là nơi đó đã thành một mảnh hư vô hỗn độn, nhưng thực ra vẫn có một vài khối đất liền còn lưu lại, trở thành một đám đất trôi nổi không có phương hướng.
- Đám đất trôi nổi không có phương hướng ư?
Kỳ Tiêu Vũ tò mò nhìn Tiểu Điệp.
- Nơi đó có không ít sinh linh đang sinh sống, người mạnh nhất trong đó có lẽ là đạt tới cảnh giới Đế Chủ, nhưng bọn họ căn bản không có cách nào rời khỏi đó. Thậm chí ngay cả đám đất liền nơi bọn họ sinh sống, bọn họ cũng không dám rời đi. Bởi vì bốn phía đều là hư vô hỗn độn, một khi rời khỏi đất liền quá xa thì sẽ hoàn toàn quên mất mùi vị của đất liền.
← Ch. 1667 | Ch. 1669 → |