← Ch.1675 | Ch.1677 → |
Quả nhiên, sau khi yên tĩnh một lúc, có một sinh linh hình người từ trong ô quang thông đạo từ từ nặn ra. Đầu trâu thân người, có hai cái sừng cực lớn, giống như hai ngọn núi vô cùng to. Một đôi con ngươi màu đỏ, phát ra thần quang đáng sợ.
Ở chỗ lông mày của nó, không ngờ lại mọc thêm một con mắt nhỏ!
Con mắt đó cũng màu đỏ giống như vậy!
Trong hai con mắt bình thường, giống như là có biển lửa đang thiêu đốt, lửa ma ngút trời! Con mắt ở giữa lại giống như dung nham cuồn cuộn lưu động, nhưng kỳ thật so với dung nham đáng sợ hơn rất nhiều, đạo vân trong đó không ngừng nổi lên. Dấu hiệu đại đạo bay múa bên trong.
- Tam Nhãn Cự Ma!
Sở Mặc nhẹ giọng nói ra.
Năm xưa vị Ma tộc Chí tôn cho hắn "Ma tộc bách khoa toàn thư", trên đó có giới thiệu về loại sinh linh Ma tộc này.
- Đây là một loại Ma tộc điều khiển, chỉ số thông minh của nó rất cao, am hiểu điều khiển ...
Sở Mặc nhìn những người này bên này, trầm giọng nói:
- Loại phía trước gọi là Ma Tiêm.
- Ma Tiêm?
Rất nhiều người cũng nhịn không được hơi hơi nhíu mày.
Bao gồm cả Lưu Vân, tất cả đều cảm thấy hết sức tò mò với cái tên này. Lưu Vân mặc dù là Ma tộc hậu duệ chính tông, nhưng nàng đối với Ma tộc, gần như là không biết gì hết. Mẹ của nàng đối với Ma tộc thật ra là có biết, nhưng chuyện mà Thủy Diễm ghét nhất, chính là nhắc tới Ma tộc. Cho nên, những năm gần đây, tộc có thể nói là đối với chuyện của Ma Lưu Vân biết rất ít.
Sở Mặc trầm giọng nói:
- Đúng, địa vị của loại sinh linh này trong Ma tộc không cao, chỉ số thông minh chúng nó rất có hạn. Nhưng sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa bản tính tàn nhẫn, cho dù là đồng loại, cũng thường xuyên xảy ra tranh đấu, một khi một bên chết đi, lập tức sẽ bị bên khác ăn thịt. Toàn bộ Ma tộc, ngoại trừ Đại Ma vương cũng chỉ có Tam Nhãn Cự Ma có thể khống chế Ma Tiêm.
Theo như lời Sở mặc giới thiệu, từ trong kính tượng mọi người nhìn thấy, ít nhất có trên trăm tên Tam Nhãn Cự Ma chui từ trong ô quang đó ra. Sau đó, trăm tên cự ma, những Ma Tiêm rất nhanh liền vượt qua hư không trôi nổi, mỗi một Tam Nhãn Cự Ma khống chế khoảng trăm Ma Tiêm, hướng tới Huyết Ma ngân hà, cao bước tới.
Kỳ Tiêu Vũ hơi hơi nhíu mi, nhìn Sở Mặc, hạ giọng nói:
- Muốn thả chúng nó lại đây sao?
Sở Mặc nhìn luồng sáng đen không động tĩnh, than nhẹ một tiếng:
- Bên trong Ma tộc, cũng có cao nhân! Pháp trận cứng rắn vậy bị phong ấn vài thập niên, bọn nó bên kia cũng ý thức được xảy ra vấn đề. Sợ pháp trận bên này có mai phục, bởi vậy phái Ma Tiêm và Tam Nhãn Cự Ma xung phong. Những sinh linh này, địa vị trong Ma tộc có thể nói là chưa cao bao nhiêu. Tam Nhãn Cự Ma tuy là rất thông minh, trí tuệ rất cao, nhưng bởi vì bọn nói bộ dạng xấu xí, cho nên không thể tiến vào xã hội thượng lưu Ma tộc được.
Tất cả mọi người nhìn Sở Mặc, nghe y giảng, trong lòng tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh động, không chỉ bởi vì Sở Mặc giảng giải cấp bậc trong Ma tộc nghiêm khắc như vậy, càng bởi vì Sở Mặc rất hiểu rõ Ma tộc!
Nếu không phải tất cả mọi người rất tin tưởng, đều biết rõ Vương chi Thiên giới của bọn họ là một Nhân tộc đích thật, mà còn là hậu nhân của Sở thị nhất mạch, thậm chí sẽ nghi ngờ Sở Mặc có phải là có liên quan đến Ma tộc hay không. Nếu không, y làm sao có thể hiểu rõ Ma tộc như vậy?
Thật tình không biết, hậu duệ vương thất Ma tộc huyết thống thuần khiết thật sự, Lưu Vân, còn gần như không hiểu chút gì với Ma tộc!
Sở Mặc nhìn đám sinh linh Ma tộc không ngừng bay về phía Huyết Ma ngân hà, nhìn mọi người, cao cao giơ một cánh tay lên, chỉ một ngón lên trời, trầm giọng nói:
- Chư vị, kế tiếp, có thể lập tức sẽ xảy ra một trận thảm chiến, mọi người ... chuẩn bị xong hết chưa?
Thanh âm của Sở Mặc rất nhẹ, nhưng tinh chuẩn không sai truyền đến tai của mỗi người.
Mọi người, trong nháy mắt này, không ai nói chuyện gì hết, mà tất cả mọi người đều giơ cao cánh tay, ngón trỏ chỉ lên trời!
Một cỗ khí thế nháy mắt bay lên!
Trực tiếp bao trùm khắp ngân hà này, trùng trùng điệp điệp, vô cùng vô tận.
Huyết Ma ngân hà xa xôi bên này, Tam Nhãn Cự Ma và Ma Tiêm đều ngừng lại, nghi hoặc nhìn tinh vực xa xa. Ngay sau đó, trong kính tượng, có Tam Nhãn Cự Ma cũng triển khai kính tượng thần thông, nhìn tình hình bên này.
Bọn sinh linh Ma tộc này, chẳng những không lộ ra vẻ sợ hãi gì, ngược lại là tất cả sinh linh Ma tộc, lập tức như là hưng phấn lên. Hơn vạn Ma Tiên, cùng nhau gào rú, bắt đầu xao động. Tam Nhãn Cự Ma phải lớn tiếng quát mới có thể miễn cưỡng áp chế.
Trong con ngươi của Tam Nhãn Cự Ma, đồng dạng cũng lộ ra vẻ hưng phấn.
Trong đó một Tam Nhãn Cự Ma có bộ dáng là người lãnh đạo, đầu tiên hướng tới thông đạo sáng đen kia nhìn thoáng qua, sau đó giống như hạ quyết tâm, một cánh tay vung lên.
Lập tức, hơn vạn Ma Tiêm, dưới sự chỉ huy của hơn trăm con Tam Nhãn Cự Ma, hướng tới phương hướng bên này, ầm ầm tấn công lại đây!
Giống như vô số thiết kỵ, có thể đem hết thảy đạp vỡ mọi thứ chắn ở phía trước mặt chúng!
Thân ảnh của Ma Quân, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Sở Mặc, con ngươi lạnh lùng trong trẻo nhìn phương hướng bên đó.
- Sư phụ, sao người vẫn đến vậy? Tiểu sư đệ ...
Sở Mặc nhìn Ma Quân, hơi khẽ cau mày, trong ánh mắt mang theo vài phần lo lắng. Sư nương Tiểu Điệp trước đây có sinh một bé trai khỏe mạnh. Lúc ấy cả toàn bộ Phiêu Diêu Cung đều oanh động.
Đây chính là đứa trẻ đầu tiên được sinh ra trong toàn bộ Phiêu Diêu Cung=!
Ma Quân hạnh phúc đến nỗi không biết phương hướng gì nữa. Lúc này Sở Mặc và Kỳ Tiêu Vũ cũng chưa ở nhà. Hai người khi đó đã đến nơi này. Sở Mặc lúc đi cố ý dặn người của Phiêu Diêu Cung, đừng cho sư phụ lại đây.
Trước khi không gặp Ma Quân, Sở Mặc còn rất hào hứng. Không ngờ, một phút cuối cùng khi trận chiến đến, người vẫn đến đây.
- Ta nói rồi, trận chiến đấu này, ta sẽ không bỏ qua!
Con ngươi Ma Quân quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm giọng nói.
Ma Quân nói xong, không nói thêm gì nữa, mà là nhìn về hướng vô số Ma Tiêm đang xông đến.
La Quật, Hồng Nguyệt, Tử Yên... Và một đám cường nhân đỉnh cao thiên giới, cũng đang nhìn hướng đó, trên mặt bọn họ cũng không có bất kỳ vẻ mặt sợ hãi nào. Trong mắt của bọn họ đang lóe lên ý chí chiến đấu điên cuồng!
Ma tộc giáng lâm, tất nhiên sẽ gây nên một loạn thế rung chuyển bất an. Người sinh ra ở loạn thế, là bất hạnh. Nhưng đồng thời, anh hùng, cũng là từ loạn thế mới sinh ra!
← Ch. 1675 | Ch. 1677 → |