← Ch.0174 | Ch.0176 → |
Bởi vậy, Sở Mặc chỉ có thể cam chịu, cho dù hắn và Na Y có chút cảm tình, nhưng không phải loại này. Nếu hắn mở miệng, tin rằng Na Y cũng sẽ không cự tuyệt cùng Đại Hạ kết minh. Vì theo tính Na Y, nàngsẽ đưa ra sự lựa chọn tốt nhất cho vương quốc của mình.
- Hèn chi ngươi chướng mắt công chúa của trẫm, ra là đã thích nữ vương tương lai.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc nói:
- Tuy nhiên, dù thế nào chăng nữa, ngươi vĩnh viễn đều là người Đại Hạ.
Sở Mặc nói:
- Nếu thảo dân thực sự muốn ở lại thảo nguyên thì đã không trở về. - Tốt!
Phương Minh Thông ở một bên nói:
- Như vậy mới đích thực là đấng nam nhi của Đại Hạ chứ!
Hoàng thượng cũng vui mừng gật đầu, lấy ra một huân chương đỏ sậm từ trong người nói:
- Đã hai mươi năm nay huân chương anh hùng này chưa được phát cho ai. Sở Mặc, hôm nay có thể trao cho ngươi vật này, là may mắn của ngươi, cũng là may mắn của trẫm. Điều này chứng tỏ đã có một người mang công trạng lớn cho quốc gia. Ngươi phải nhớ kỹ, huyết sắc huân chương này là dùng máu tươi của vô số anh hùng Đại Hạ nhuộm ra. Ngươi phải dùng tính mạng để thủ hộ nó. Nó là biểu tượng của sự vinhquang.
Nói xong, Hoàng thượng trịnh trọng đem huân chương này giao cho Sở Mặc:
- Ngươi có hiểu được không?
Sở Mặc tiếp nhận tấm huân chương nặng trịch kia, gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Thảo dân hiểu. Thảo dân sẽ dùng sinh mạng của mình để bảo vệ vinh quang này, sẽ bảo vệ quốc gia đến lúc thảo dân phải rời đi.
Sở Mặc nói rời đi không có nghĩa là tử vong, nhưng nghe vào taiHoàng thượng, ngài lại hiểu thành đến chết mới thôi. Vì trong quan niệm của người ở đây, phi thăng sang một thế giới khác là điều xa xôi hư ảo, không có khả năng thành thật.
- Giá trị của huân chương này, một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch. Đợi đến một thời điểm thích hợp, trẫm sẽ tổ chức một buổi thụ phong long trọng cho ngươi. Trẫm sẽ làm cho mọi người trong thiên hạ biết công lao của ngươi, cả những gì ngươi đã phải trả giá để có được.
Hoàng thượng lại nhìn Sở Mặc, có chút tiếc hận nói:
- Thực sự ngươi không muốn suy xét một chút về con gái của trẫm sao?Phương Minh Thông và Hứa Trung Lương ở một bên không biết nói gì, đầu xám xịt, thầm nghĩ: ngài vừa muốn thiếu niên này là trượng phu của nữ vương thảo nguyên, lại muốn hắn cưới công chúa, rốt cuộc ngài muốn gì chứ?
Thật ra bọn họ cũng hiểu sự tiếc hận và rối rắm của Hoàng thượng. Nếu được, họ cũng muốn Sở Mặc cưới công chúa Đại Hạ hơn. Có Vương đình ở thảo nguyên làm minh hữu, tất nhiên là tốt, không ai là không nhìn thấy thực lực của bọn họ. Nhưng nếu không có minh hữu này, cũng không phải là chuyện gì quá lớn.
Thảo nguyên và Đại Hạ không phải đồng minh đã nhiều năm, nhưngkhông phải Đại Hạ vẫn phát triển tốt sao? Đương nhiên đi kèm điều kiện tiên quyết là Vương đình thảo nguyên không kết minh cùng Đại Tề. Nếu có việc này, đây sẽ là mối uy hiếp lớn với Đại Hạ.
Nhưng có Sở Mặc thì lại khác. Hiện tại, nhìn qua Sở Mặc cũng không có nhiều giá trị, chỉ là một người luyện võ cấp bậc Nguyên Quan. Ở Đại Hạ, cấp bậc này không nhiều nhưng cũng không phải ít. Xung quanh Hoàng thượng cũng không thiếu người như vậy.
Nhưng cân nhắc cảnh giới với tuổi của Sở Mặc thì quả thực khó có thể tưởng tượng. Mới chỉ mười ba tuổi đã đạt được Nguyên Quan, cả Đại Hạ này cũng không tìm được một người như vậy. Cho dù ở môn phái cao cao tại thượng cũng không chắc đã có. Huống chi, thiếu niên này chỉ mất nửa năm đã đột phá Nguyên Quan đến tầng thứ ba. Chỉ sợ thiên tài ở các đại môn phái cũng chưa có tốc độ đột phá như vậy.
Nếu là người bình thường, có khi phải mất vài năm...hay mười mấy năm cũng nên. Sau lưng Sở Mặc lại còn có một cường nhân thần bí. Quả thật Hoàng thượng vô cùng thèm khát lực lượng này. Nếu có thể sử dụng được, lo gì không xưng bá trong thiên hạ.
Sở Mặc lắc đầu:
- Thật có lỗi...thảo dân...- Được rồi, ngươi không phải nói gì nữa. Bị một đứa bé cự tuyệt ta đã mất mặt lắm rồi.
Vẻ mặt Hoàng thượng có vài phần bất đắc dĩ. Ngài trừng mắt nhìn Hứa Trung Lương và Phương Minh Thông nói:
- Không cho phép các ngươi để lộ chuyện này ra ngoài.
Hai người đồng thời gật đầu, cười khổ:
- Hạ thần không dám.
Lúc này, với chút hứng thú ít ỏi còn sót lại, Hoàng thượng nói:
- Ngươi đi dự tiệc tân niên đi, trẫm còn có chuyện cần nói với hai người này. Sở Mặc nhìn qua Hoàng thượng, nói:
- Vậy...lát nữa mời rượu?
Hoàng thượng khoát tay.
- Thôi miễn đi... Nếu lại nhìn ngươi, trẫm sợ trẫm lại muốn đem công chúa gả cho ngươi mất thôi.
Sở Mặc chạy trối chết.
Sau khi Sở Mặc đi, Phương Minh Thông mới nhìn Hoàng thượng hỏi:
- Bệ hạ, ngài thật sự muốn đem công chúa gả cho hắn sao?
Hứa Trung Lương cũng nhìn Hoàng thượng, trong mắt có vài phần nghi vấn. Đúng là Sở Mặc rất ưu tú, có đảm lượng, có tương lai sáng lạn. Tuy nhiên, hắn có ưu tú mấy cũng không đáng để đường đường là Hoàng đế Đại Hạ muốn chủ động gả nữ nhi cho hắn.
Đại Hạ tuy là một quốc gia ở trần tục nhưng nhân tài cũng không ít. Hơn nữa, nhìn theo góc độ của một người phụ thân, chưa chắc lấy mộtthiên tài xuất chúng sẽ có một cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Hoàng thượng liếc hai người một cái, thở dài:
- Trẫm cũng hiểu ý tứ của các ngươi. Trẫm đường đường là vua một nước, số công chúa cũng không nhiều. Không dám nói lớn lên đều là quốc sắc thiên hương nhưng cũng được coi là xinh đẹp, lại còn sợ không gả được chắc. Nhưng vấn đề là, hình như nha đầu Tinh Tuyết hơi hơi thích tên tiểu tử này.
- Thật vậy ạ? Công chúa Tinh Tuyết...thích Sở Mặc?
Hứa Trung Lương hơi ngẩn ra, sau cười khổ nói:
- Nghĩ lại chuyện này cũng hợp lý. Công chúa Tinh Tuyết ở mônphái nhiều năm, tính nết vô cùng đơn thuần, vừa vào thế tục liền gặp chuyện, nảy sinh tình cảm với ân nhân cứu mạng như Sở Mặc cũng rất bình thường.
Phương Minh Thông ở một bên lẩm bẩm:
- Công chúa Tinh Tuyết và tiểu tử này cũng rất xứng đôi.
Hoàng thượng thở dài:
- Thôi, chuyện nữ nhi tình trường trẫm cũng lười để ý, tùy bọn chúng thôi. Hôm nay trẫm kêu hai ngươi ở lại là vì vừa có tin tức của Đại Tề...Sở Mặc vừa ra khỏi cửa, từ chỗ tối có một gã thị vệ đi ra, cung kính dẫn Sở Mặc tới đại sảnh yến hội.
Thân là thị vệ bên người Hoàng đế, toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay người thị vệ này đều rõ ràng. Bởi vậy, mặc dù Sở Mặc chỉ là một thiếu niên, người thị vệ vẫn vô cùng khách khí, không dám đối đãi với hắn như với tiểu hài tử.
← Ch. 0174 | Ch. 0176 → |