← Ch.1772 | Ch.1774 → |
Sinh linh giống rồng giận không kiềm được, gần như muốn nổi điên. Nó cảm thấy sự đau đớn mãnh liệt truyền tới từ sống mũi, sự đau đớn đó thậm chí còn ảnh hưởng tới cả suy nghĩ của nó nữa!
Grrrào!
Nó rống lên giận dữ, lại phun tiếp ra một ngọn lửa rồng.
Trong ngọn lửa rồng này ẩn chứa tinh khí của sinh mạng vô cùnghùng mạnh của nó!
Ngọn lửa này vì thế trở nên càng kinh khủng!
Thậm chí đến Sở Mặc cũng không muốn đối đầu trực diện.
Tay hắn múa Hàn Nguyệt đao, thân hình mơ hồ, thoắt ẩn thoắt hiện trong trời đất. Sau khi chém ra một nhát đao thì không hề ngừng lại mà lập tức chạy tới mục tiêu kế tiếp.
Hư không xa xôi, vẻ mặt cô gái áo tím vô cùng rung động, lẩm bẩm nói:
- Tên to xác kia xong rồi!
Một đao nối một đao, tốc độ của Sở Mặc quá nhanh, không ngừng để lại trên người sinh linh giống rồng này nhiều vết thương cực lớn. Máu tươi nhanh chóng gộp lại thành một dòng sông máu, thấm vào trong đất, sau khi thấm đẫm lại nhanh chóng chảy vào các vùng trũng.
Một lát thôi đã tạo thành mười mấy hồ máu lớn nhỏ!
Nhìn thoáng qua đã thấy rợn người!
- Cút đi, hoặc là chết. Sở Mặc truyền thần niệm tới.
Sinh linh giống rồng lại rít gào điên cuồng thêm trận nữa, thu nhỏ thân hình cực hạn thành một trượng, cử động như gió táp sấm sét, xông tới hướng Sở Mặc.
Nó đã bị Sở Mặc chọc giận hoàn toàn, muốn quyết một trận tử chiến với Sở Mặc.
Choang!
Lúc này khi Hàn Nguyệt đao chém lên mình sinh linh giống rồngnày bắt đầu nảy ra tiếng kim loại va chạm thật lớn. Sau khi sinh linh này thu nhỏ đến cực hạn, muốn để lại vết thương trên thân nó đã không còn dễ như lúc trước nữa rồi.
Tuy nhiên Sở Mặc thực sự quá mạnh mẽ, dự trữ sức mạnh của hắn tuyệt đối không kém đại đa số Chí Tôn... Thậm chí hắn còn hùng mạnh hơn!
Lại qua thời gian không đến một nén nhang, Sở Mặc liền thét to một tiếng, để lại trên người sinh linh giống rồng vết thương sâu thấu xương.
Cho đến tận lúc này, sinh linh giống rồng kia mới xem như thật sựcảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng. Nó rống lên không cam lòng, thân hình uốn lượn, nhanh chóng bơi mất khỏi hư không.
Chạy.
Sở Mặc không đuổi theo. Hắn chỉ muốn nơi này mà thôi.
Tinh khí nơi này thực sự quá sung túc rồi!
Cùng với cuộc chiến giữa hắn và sinh linh giống rồng, không ngờ hoa lá cây cối nơi này vẫn liên tục sinh trưởng! Tại một nơi mà bất cứ lúc nào chúng cũng có thể bị sức mạnh dao động cắn nát, hóa thành mộtmảnh đất khô cằn, lại nhanh chóng xuất hiện các mảng màu xanh lục trong nháy mắt.
Hiện giờ sinh linh giống rồng chạy mất, Sở Mặc dừng tay, cây cối hoa cỏ nơi này lại bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Chỉ chớp mắt thôi mà dấu vết trận đấu lúc trước để lại đã gần như bị che giấu sạch!
Nếu không phải mấy hồ máu kia vẫn còn, đang tản ra mùi tanh gay mũi, thì nơi này thậm chí còn có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Sở Mặc mắt thấy cây cối nơi này sinh trưởng tốt, có vài cây chỉ thoáng chốc đã cao vọt lên. Một lát sau thân đã to cỡ miệng chén và còn đang tiếp tục không ngừng sinh sôi!
- Thật là một vùng đất thần kỳ!
Sở Mặc nhẹ giọng nói, sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hư không phương xa, nói với vẻ bình thản:
- Người bạn, ngươi định cứ trốn ở đó sao? Ta muốn độ kiếp, đừng để liên lụy tới bản thân.
Vèo cái, bên kia hiện ra một bóng người màu tím, bay ra chỗ xa hơn với vẻ vô cùng bối rối. Đồng thời để lại một câu:
- Ta chờ ngươi độ kiếp xong, lại cùng nhau chiến một trận!
Là giọng nữ êm tai như chuông bạc.
Sở Mặc nhíu nhíu mày, thấy bóng người đó bay đi rất xa rồi nhưng chưa đi hẳn. Mà đứng lại ở một khu vực tương đối an toàn.
Với Chí Tôn mà nói... khoảng cách này chẳng thấm vào đâu, trong chớp mắt là có thể tới đây rồi.
Nhưng Sở Mặc thực sự cũng không sợ hãi, kiếp Chí Tôn, không mấy ai dám dính vào. Càng là kẻ hùng mạnh, càng không muốn dễ dàng bịdây dưa tới loại nhân quả này. Còn nếu là kẻ yếu... kẻ yếu thì chưa tới nơi đã bị đánh chết rồi.
Sở Mặc trực tiếp khoanh chân ngồi trên mảnh đất đó, chính là nơi mà hắn vừa mới đuổi sinh linh giống rồng kia đi. Tinh khí nơi này là dày đặc nhất!
Sở Mặc không muốn để lộ quá nhiều bí mật của bản thân, cho nên cứ ngồi dưới đất, bắt đầu vận hành cuốn Duy Ngã trong bộ tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý.
Tinh khí khổng lồ hóa thành dòng nước lũ vô tận chảy vào trong cơthể Sở Mặc. Hàng vạn tòa đạo đài vốn đã đầy ăm ắp đồng loạt sáng lên. Nhưng ánh sáng này lại bị Sở Mặc dùng đạo hạnh của bản thân phong ấn chặt lại.
Cho dù là cô gái áo tím đang đứng nhìn xa xa, Sở Mặc cũng không lo lắng đến việc nàng có thể nhìn thấu bản thân.
Ầm!
Trong thân thể Sở Mặc nhanh chóng truyền tới những tiếng nổ vang. Không ngừng đánh về phía gông xiềng Chí Tôn. Muốn để thân thể tổ cảnh của hắn hoàn toàn tiến vào cảnh giới Chí Tôn!
Trong hư không xa xôi, cô gái mặc váy tím hơi hơi nhíu mi, nàng có chút kinh ngạc, tuy nàng không nhìn thấu được bí mật trong cơ thể Sở Mặc, nhưng có thể cảm giác được sự đột phá của hắn không giống các Chuẩn Chí Tôn thông thường.
Tu sĩ bước vào cảnh giới Chí Tôn mới xem như thành đạo, thành tựu đạo thuộc về chính mình.
Trước đây, cho dù lực chiến của Chuẩn Chí Tôn có mạnh tới đâucũng không mang đạo hoàn chỉnh. Cho dù là thiên kiêu tuyệt thế cũng không làm được điều này. Người có thể vào sân thí luyện nào ai không phải tuyệt thế thiên kiêu?
Cô gái áo tím rất rõ điều đó, nhưng nàng lại cảm thấy trên người Sở Mặc có một loại khí thế hoàn toàn khác với các Chuẩn Chí Tôn thông thường.
- Đúng rồi, thời khắc khi hắn chiến đấu với sinh linh giống rồng kia, khí thế mà ta cảm nhận được trên người hắn... chính là Chí Tôn!
Đôi mắt của cô gái trừng lớn, điều này... điều này sao có thể? Cô gái váy tím nhìn về phía Sở Mặc với ánh mắt không thể nào tin nổi, hai đôi mày chau lại gần như xoắn vào một chỗ.
Người này... thật quỷ dị!
Đúng lúc đó, nàng thấy một hơi thở kinh thiên động địa vọt thẳng lên trời cao.
Răng rắc!
Trên bầu trời không một gợn mây trực tiếp giáng xuống cột sét màu tím sậm. ——
Thiên kiếp trực tiếp đánh xuống mà không có mây thiên kiếp? Đây là tình huống gì vậy? Vẻ mặt cô gái váy tím vô cùng kinh ngạc, quả thực có chút không dám tin. Nàng chưa từng gặp thiên kiếp Chí Tôn nào kỳ quặc như vậy. Không, phải nói là nàng chưa từng gặp loại thiên kiếp này!
Sở Mặc cũng chưa từng gặp.
Hắn rất kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt hắn đã chuẩn bị kỹ càng.
Đạo đài khắp thân hắn đồng loạt bùng nên từng tiếng nổ vang, tạothành một khu vực, tiếp nhận cột sét kia lặng yên không tiếng động.
← Ch. 1772 | Ch. 1774 → |