← Ch.1780 | Ch.1782 → |
Sau một khoảng thời gian, Phong Hành Giả đã có thể tự mình khiêu chiến với một ít sinh linh Chí Tôn hơi yếu rồi.
Tuy rằng đến cuối cùng đều sẽ vết thương chồng chất, thi thoảng còncó thể may mắn giành thắng lợi, ngẫu nhiên cũng cần Sở Mặc ra tay hỗ trợ. Nhưng tốc độ tiến bộ của y khiến ngay cả bản thân y cũng phải giật mình.
Quá nhanh!
Một đường thế như chẻ tre, nhắm thẳng tới phương hướng Chuẩn Chí Tôn đỉnh cao.
Một khi ngộ đạo thành công, y liền tiến vào hàng ngũ Chí Tôn.
Sự kính sợ của Phong Hành Giả với Sở Mặc cũng càng thêm sâu sắc. Từ ban đầu coi Sở Mặc như ân nhân của mình, cho tới giờ đã mơ hồ coi Sở Mặc như sư phụ mà cư xử. Thậm chí trong lúc bất giác còn hành lễ với Sở Mặc như đệ tử của hắn.
Sở Mặc cũng không vạch trần, hắn dẫn dắt Phong Hành Giả là vì coi trọng phẩm chất của người này. Nếu phẩm chất của Phong Hành Giả thực sự kém cỏi, thì năm xưa hắn đã tiêu diệt y rồi.
Hai tháng sau, hơi thở vốn dĩ thuộc về đại vực Viêm Hoàng trên người Phong Hành Giả đã hầu như tan biến hết. Thành một tu sĩ của sân thí luyện chân chính. Sự kiên nghị ánh lên giữa hai chân mày không kém cạnh gì so với Sở Mặc. Sự nỗ lực của y cũng chẳng thua cho Sở Mặc làbao. Đều là tu sĩ điên cuồng tu luyện, tăng trưởng tu vi bản thân.
Bởi vì hai tháng nay, y và Sở Mặc đã gặp phải ba lượt công kích của tu sĩ Chí Tôn loài người rồi. Trong đó, lần nguy hiểm nhất, ba người của đối phương không tấn công Sở Mặc, mà cùng nhau đánh về phía y.
Cảm giác tai họa ngập đầu này thực sự khiến người ta rất tuyệt vọng. Y vốn dĩ chẳng có năng lực phản kháng. Một chút cũng không!
Nếu không phải Sở Mặc ra tay đúng lúc, đẩy lui sự liên kết tấn công của ba Chí Tôn kia, thì lúc ấy y đã chết tới tận linh hồn rồi. Sự suy sụp này chẳng những không khiến Phong Hành Giả uể oải lui bước, ngược lại càng thêm khiến ý chí chiến đấu của y bùng nổ. Theo cách nói của y, chính là sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết... nhiệt huyết toàn thân đều sôi trào, sau đó thề có một ngày, phải dẫm nát đám Chí Tôn kia dưới chân!
Đây, mới là niềm tin vô địch chân chính.
Có ta là vô địch!
Chính là niềm tin như vậy! Lại nửa tháng nữa trôi qua, Sở Mặc đã mang theo Phong Hành Giả du lịch tới rất nhiều nơi, sau mỗi lần chiến đấu, Sở Mặc đều để Phong hành Giả nghỉ lại vài ngày, cảm ngộ những thu hoạch đạt được. Cho nên, sau khoảng thời gian dài, ngộ tính của Phong Hành Giả cũng thoát khỏi lối mòn xơ cứng. Tầm mắt y ngày càng khoáng đạt, rộng rãi hơn xưa nhiều.
Có một ngày, đột nhiên Phong Hành Giả nói với Sở Mặc bằng vẻ mặt mang niềm vui bất ngờ:
- Công tử, ta cảm giác được rồi!
Trong lòng Sở Mặc cũng thật sự vui vẻ:
- Cảm thấy rồi sao?
- Đúng, thực sự cảm thấy rồi!
Trên mặt Phong Hành Giả mang theo nét cuồng nhiệt, quỳ phịch trên mặt đất:
- Ân sư, xin nhận một lạy của học sinh! Tuy học sinh không biết tên họ của ân sư, nhưng trong lòng học sinh, ngài chính là ân sư của ta, chẳng những có ơn cứu mạng, mà còn có công lao truyền dạy! Xin ân sư nhận đứa học trò kém cỏi như ta đi!
Tuy rằng Sở Mặc vẫn tin tưởng nhân phẩm của Phong Hành Giả, nhưng dù sao lúc trước vẫn chưa hiểu gì nhiều về y. Sau khi trải qua vàitháng chung sống, Sở Mặc phát hiện phẩm tính của Phong Hành Giả thực sự không tệ, tuy rằng từng phạm sai lầm, nhưng cũng biết hối cải, từ xương cốt đã có sự ngang tàng, từng cho rằng sư phụ của y muốn hại y. Nhưng sau khi biết rõ chân tướng, có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn dùng cái chết để giải thoát bản thân. Từ đó là thấy được rất nhiều điều.
Chỉ là thái độ tu luyện có chút chênh lệch kích động, quá mức nóng lòng. Sau khi đi tiến vào sân thí luyện, rốt cuộc cũng tìm được loại cảm giác tu luyện kia. Tâm tính đã xảy ra sự chuyển biến hoàn toàn. Điểm ấy mới là điều mà Sở Mặc coi trọng nhất.
Không sợ con người phạm sai lầm, mà sợ nhất là sai rồi còn khôngchịu thừa nhận, thậm chí vò đã mẻ lại còn sứt, càng ngày càng sai. Người như vậy, đến thần tiên đều không cứu được.
- Đứng lên đi, hy vọng dù tới khi nào, ngươi cũng sẽ đều không quên bản tâm của mình.
Sở Mặc khẽ mỉm cười, đỡ Phong Hành Giả dậy.
Sau đó, Sở Mặc dẫn Phong Hành Giả tới một tòa thành cổ, sau khi dạy y phải khai báo thế nào lúc vào thành. Cuối cùng, Sở Mặc nhìn Phong Hành Giả nói:
- Thân phận của ta có chút mẫn cảm đặc thù, không thể tiếp tục ở lại bên cạnh ngươi. Ngươi hãy nhớ kỹ một việc, ngươi ở đây là vì nângcao tu vi của bản thân. Bên trong sân thí luyện này bất cứ tu sĩ nào mà ngươi nhìn thấy đều là Chí Tôn... là thiên kiêu trẻ tuổi cao nhất trong các đại vực, bản chất bọn họ tràn đầy kiêu ngạo...
Phong Hành Giả gật gật đầu:
- Sư phụ, ngài yên tâm đi, ta hiểu rồi. Lúc trước ta ở Viêm Hoàng đại vực đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa thấy tình đời. Ngài yên tâm, ở đây, ta sẽ nhìn rõ vị trí của mình. Tranh thủ sớm ngày thành đạo!
Trên mặt Sở Mặc lộ vẻ tươi cười, sau đó nói:
- Đây có một cuốn trục, bên trong khắc tọa độ vùng sao của đại vực Viêm Hoàng. Tương lai khi ngươi thành đạo rồi có thể dùng tọa độnày để trở về quê cũ. Nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn lần chớ nói ngươi là người nơi nào ra ở đây.
Trên mặt Phong Hành Giả lộ vẻ nghiêm túc, y đã hiểu được đại vực Viêm Hoàng là một đề tài cấm kỵ ở đây rồi. Nghe vậy liền gật đầu chăm chú:
- Ta hiểu.
- Được rồi, vậy chúng ta từ biệt ở đây đi.
Sở Mặc nói xong gật gật đầu về phía Phong Hành Giả, lộ ra tươi cười cổ vũ. Rồi sau đó quay người, đi vài bước liền biến khỏi tầm mắt Phong Hành Giả, hoàn toàn tan mất trong hư không. Trong mắt Phong Hành Giả mang theo cảm động mãnh liệt, sau đó hít sâu một hơi, sải bước đi tới thành cổ.
Không phải chỉ là làm tiểu nhị cho người ta sao. Nhớ năm xưa khi ta vẫn là trẻ mồ côi, đắng khổ nào chưa từng nếm trải? Sau khi bái vào Cổ Kiếm phái ta cũng chẳng phải người ưu tú nhất. Cho nên, sư phụ, ngài cứ yên tâm đi, bất kể là tới đâu, ta vẫn sẽ nhớ rõ bản tâm của mình.
Tốc độ của Sở Mặc rất nhanh, xuyên qua xuyên lại giữa núi non trùng điệp, mục tiêu lần này của hắn là một nơi vô cùng hung hiểm.
Nơi nguy hiểm nhất trong sân thí luyện, chính là nơi có cơ duyên lớnnhất. Tạm thời hắn còn chưa muốn động tới đại cấm địa, nhưng sáu nơi hiểm trở nhất được gọi Lục đại hung địa, thì hắn lại muốn thăm qua một lượt.
Nơi này cách đất hiểm thứ ba chỉ mất lộ trình hơn mười ngày, hiện giờ Sở Mặc cũng đã củng cố cơ sở Chí Tôn của mình. Là lúc nên kiểm tra thành quả tu luyện một chút!
← Ch. 1780 | Ch. 1782 → |