← Ch.1803 | Ch.1805 → |
Hồ Tiếu nhìn thoáng qua Sở Mặc.
Tử Đạo khoát tay:
- Huynh đệ nhà ta.
Hồ Tiếu trong lòng hơi hơi rùng mình, lúc nhìn về ánh mắt của Sở Mặc có chút biến đổi không giống. Đã nhiều năm rồi, người có thể cùng với Tử Đạo kết thành bằng hữu tại sân thí luyện không nhiều, có thể từmiệng y thừa nhận là huynh đệ lại càng ít! Ít nhất là Hồ Tiếu chưa nghe qua.
Y ở thầm nghĩ trong lòng:
- Nói như vậy Sở Mặc nhất định là có chỗ hơn người rồi. Còn có Lưu Vân Phong nữa, lại là chuyện gì vậy?
Nhưng y cũng không có hỏi, mà nói:
- Ba vạn kim ngũ hành thần kim có thể luyện chế ra một binh khí, gần đây vừa lúc đang nghiên cứu luyện khí.
Hí! Lưu Vân Phong và Tử Đạo kìm không được hít một hơi khí lạnh.
Lưu Vân Phong tán thành nói:
- Món này... không nhỏ đó!
Tử Đạo cười lạnh nói:
- Tuyết gia này không có tiền đồ, thật là xấu hổ, xem ra lần này, Tuyết Vô Lệ có lẽ xuất hiện tâm ma rồi. Thật là yếu ớt.
Hồ Tiếu khóe miệng rút rút ra:
- Không phải là yếu ớt đi. Nghe nói Tuyết vô lệ trong trận thí luyện bị đánh bạo, nếu không có lão tổ che chở, bỏ trốn mất dạng thì đãbị gục ngã tại sân thí luyện này rồi. Loại người như y nào đã từng phải nếm trải qua sự thiệt thòi này a.
- Cũng là mọi người xem thân phận của Lão tổ nhà y, không thèm để ý y nên y quen rồi.
Tử Đạo cười lạnh nói, nói xong y nhìn Hồ Tiếu nói:
- Ngươi sao lại trả lại đồ đó chứ? Không trả thì nói đánh không lại.
- Hả?
Sắc mặt Hồ Cười liên tiếp biến đổi nói:
- Việc này... không tốt? Dù sao... cũng không làm việc gì? Tử Đạo thản nhiên nói:
- Ta biết rằng trong lòng ngươi muốn gì, ngươi không phục đúng không? Ngươi cảm thấy, ta để ngươi quay về Tuyết gia trả lời ngươi bị đánh bại rất khó coi, Tuyết gia sẽ không tin đúng không?
Hồ Tiếu nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó yên lặng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta không hoài nghi thực lực của Sở Mặc nhưng ta không cho rằng hắn là đối thủ của ta.
- Được, hai người đánh đi.
Tử Đạo thản nhiên nói:
- Ta dùng ảnh âm thạch cho ngươi ghi chép lại để tránh cho ngươikhó giao phó với Tuyết gia.
Tử Đạo nói xong, trực tiếp ném ra một khối ảnh âm thạch, treo trên hư không, sau đó còn hướng về phía ảnh âm thạch thản nhiên nói:
- Người nhà Tuyết gia, nên thu tay thì thu tay, có bản lĩnh thì để Tuyết Vô Lệ đến đánh! Các ngươi không phải tìm đến Hồ Tiếu sao? Để cá ngươi xem kết quả trận đấu một cách công bằng.
Hồ Tiếu sắc mặt, ít nhiều hơi xấu hổ, nhìn Tử Đạo:
- Tử Đạo huynh...
- Được rồi, Hồ Tiếu, ngươi đừng cho là ta khinh ngươi, cho dù cólà ta, hiện tại đối phó với Sở Mặc, chiến đấu sinh tử mà nói cũng chưa phân biệt ai thắng ai thua...
Tử Đạo thản nhiên nói.
Mà ngay cả Lưu Vân Phong cũng không kìm được nhìn Tử Đạo, trong lòng tự nhủ sự tin tưởng của lão đại đối với lão tam thật là cao?
Hồ Tiếu tuy rằng trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng thành thật mà nói, Thiên kiêu trẻ tuổi đến đến tầng lớp của bọn họ thật sự không thể người khác có thể một hai câu nói có thể dễ dàng dao động ý tưởng được.
- Vậy đánh một trận?
Hồ Cười nhìn Sở Mặc
Sở Mặc gật gật đầu:
- Được, vậy thì đánh một trận đi.
Sau đó, hai người không lãng phí lời nói, trực tiếp bay lên trời cao, bay vào đến chỗ sâu trong trên vùng trời cực cao. Loại chiến đấu cảnh giới này ảnh hưởng rất lớn, không muốn để thế giới bên dưới cảm thấy một đống rối loạn, tốt nhất là cách xa một chút.
Hai người gần như đồng thời ra tay. Vũ khí của Hồ Cười không ngờ chỉ là một cái bút lông, y vẽ lên một xe chiến đấu trong hư không rồi sau đó nhảy lên xe chiến, rồi dùng bút lông vẽ ra một cây trường kích, tay y cầm trường kích đứng trên xe tấn công hướng về Sở Mặc.
Xe chiến ù ù, phát ra nổ vang, tản ra uy áp ngập trời.
Sở Mặc tay cầm Hàn nguyệt đao vô cùng đơn giản một đao chém xuống.
Trường kích trong tay Hồ cười đứt, xe chiến bị hủy. Chân mày của y xuất hiện một giọt máu tươi, dó là cạnh sắc của Hàn nguyệt đao gây thương tích. Hàn nguyệt đao liền dừng lại chỗ tâm mi của Hồ Cười.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Tử Đạo, thầm nghĩ:
- Đây vẫn là hạ thủ lưu tình?
Một đao!
Chỉ có một đao!
Mà ngay cả Tử Đạo đều không nghĩ đến kết quả như thế này, y cườikhan một tiếng, hướng về phía ảnh âm thạch nói:
- Đây, có một chút giống giả đúng không? Các ngươi từ từ nghiên cứu đi.
Nói xong, trực tiếp thu hồi ảnh âm thạch, thầm nói:
- Ta bỗng nhiên không muốn đem khối ảnh âm thạch này giao ra rồi.
Lưu Vân Phong thở dài nói:
- Đạo đao của Lão tam đã đại thành rồi!
Tử Đạo gật gật đầu:
- Ừ, khí phách tôn sư!
Hồ Tiếu sắc mặt trắng bệch, ngơ người ra!
Đừng nói là thất bại hoàn toàn đến như vậy, còn thua thảm hại đến mức không còn manh giáp. Trước khi chiến đấu Hồ Tiếu chưa nghĩ qua mình sẽ thất bại. Nhưng y có nghĩ đến trận chiến đấu này có thể sẽ rất khó khăn. Bởi vì nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Tử Đạo hiển nhiên là xem trọng Sở Mặc nhưng Hồ Tiếu chưa hề nghĩ qua trận chiến này có kết thúc theo phương thức như vậy.
Một đao!
Không phải một chiêu. Bởi Vì Sở Mặc từ đầu đến cuối chỉ chém có một đao mà thôi. Không có thay đổi gì cho nên chưa thể nói là một chiêu.
Một đao này, nhanh đến mức vượt qua sự nhận thức và phạm vi chịu đựng của Hồ Tiếu. Cho nên y trốn không thoát.
Một đao này hàm chứa đại đạo tối cao cũng vượt qua đạo hạnh của Hồ Tiếu cho nên y trốn không thoát.
Một đao này mạnh mẽ quá cho nên y trốn không thoát.
Cần tìm lý do sao? Hồ Tiếu chợt nhớ tới Tử Đạo vừa nói một câu nói, được rồi, Hồ Tiếu, ngươi đừng nói ta xem thường ngươi, cho dù là ta, hiện tại ta và Sở Mặc so chiêu, sống hay chết cũng không biết chắc ai thắng.
Lúc ấy lòng y không tin thậm chí có một chút khinh thường. Hiện tại tin rồi, cũng không dám khinh thường rồi.
Cho đến khi ánh sáng lóe lên từ thanh khí Hàn Nguyệt đao của Sở Mặc từ giữa chỗ mi rời đi Hồ Tiếu vẫn không thể ở khoảnh khắc đầu tiên hồi phục tinh thần lại.
Tử Đạo có chút đồng tình nhìn y một cái:
- Hồ Tiếu, không phải ngươi cũng sợ sệt giống như Tuyết Vô Lệ chứ?
Hồ Tiếu bỗng nhiên tỉnh lại, chăm chú nhìn Sở Mặc, lướt nhìn Tử Đạo, trong mắt lộ rõ vẻ cảm kích. Sau đó y giơ tay hướng về Sở Mặc:
- Đa tạ ơn không giết của Sở Mặc, ta nợ ngươi một mạng. Về sau có việc gì cần giúp đỡ, chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ lấy mạng này trả cho ngươi.
← Ch. 1803 | Ch. 1805 → |