← Ch.1835 | Ch.1837 → |
Sở Mặc trực tiếp phủ nhận nói:
- Nói đùa gì vậy? Giết Thánh? Người tại sao không nói ta có thể giết Đại Thánh chứ?
- Hì hì, cho dù có ngày nào đó ngươi giết chết một Đại Thánh ta cũng không cảm thấy kì lạ.
Khương Thái Nguyệt cười hì hì truyền đạt thần niệm.
- ...
Sở Mặc lập tức không nói gì, cười khổ truyền lại trong thần niệm nói:
- Ngươi có lòng tin lớn như vậy với ta ở đâu ra chứ?
- Trực giác! Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua trực giác của phụ nữ rất mạnh sao?
- Làm ơn, ngươi là tu sĩ đó! Không ngờ lại tin các thứ gọi là trực giác à?
- Sao lại không tin? Sở Mặc đầu đầy xám xịt, trả lời:
- Tìm ta có chuyện gì?
- Có muốn qua Khương gia ta không? Ta có thể làm chủ, cho ngươi một thân phận và địa vị tuyệt đối khiến ngươi hài lòng, sau đó, từ đây về sau, Khương gia sẽ che chở tất cả mọi chuyện cho ngươi. Trước mặt đại nhân vật lớn như Khương gia, căn bản là ngay cả một đóa hoa cũng không bứt được. Ta có thể trực tiếp phái người đi diệt toàn bộ Hạo Nguyệt tông, để ngươi và các Huynh đệ của ngươi từ nay về sau không phải lo lắng gì nữa.
Khương Thái Nguyệt không che dấu tán thưởng Sở Mặc:
- Ngươi là một tuyệt thế thiên kiêu chân chính. Ngươi hẳn là hiểu được, từ miệng của người khác nhau nói ra thì ý nghĩ sẽ không giống nhau. Trong mắt ta tuyệt thế thiên kiêu đều là loại sau này không gặp bất kỳ vấn đề gì mà thăng lên cảnh giới Đại Thánh.
Sở Mặc trầm mặc, không có động thái trả lời nào.
Khương Thái Nguyệt nói tiếp:
- Nhưng ngươi hẳn là cũng hiểu được, bất luận là tuyệt thế thiên kiêu gì đều phải có một quá trình trưởng thành, cũng không phải tất cả tuyệt thế thiên kiêu đều có khả năng trưởng thành thành công. Trên đường đi biết bao nhiêu điển hình ngã xuống không đếm hết, khiếnngười ta tiếc nuối. Nhưng nguyên nhân cuối cùng, gần như chỉ có một, đó chính là thế lực đứng sau chưa đủ lớn mạnh! Nói thật, Lưu Vân Phong và Tử Đạo bây giờ đều đang bên cạnh người phải không? Ngươi có thể hỏi hai người bọn họ, lời ta nói có đúng hay không. Đằng sau Tử Đạo, tuy là có cổ tộc như Triệu gia, nhưng có một số vấn đề tin là y đã nói với ngươi rồi. Các ngươi dù sao cũng là huynh đệ ... đúng không?
Sở Mặc tiếp tục trầm mặc, không đáp lại.
Khương Thái Nguyệt dường như cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:
- Về phần Lưu Vân Phong, vốn y ở Thí Luyện Tràng uy danh hiển hách, cũng không phải là do Hạo Nguyệt tông phía sau y. Môn phái này, trong suy nghĩ của tu sĩ Thất Đại Vực, có lẽ có chút địa vị, nhưng trong mắt tu sĩ La Thiên Tiên Vực, căn bản không là gì cả. Cái này ngươi hỏi bản thân có dám thừa nhận không? Bởi vì La Thiên Tiên Vực tùy tiện một gia tộc hơi có uy quyền, phía sau đều có ít nhất một Thánh Nhân. Toàn bộ Hạo Nguyệt tông, cũng chỉ có một người, còn bị ngươi chém mất.
- ...
Sở Mặc bĩu môi, nhưng lại không thể không thừa nhận, những lời Khương Thái Nguyệt nói, thật ra rất có lý, người phụ nữ này không những thông minh, mà còn rất biết nắm bắt lòng người.
- Cho nên nói, ba người các ngươi, bây giờ nhìn vào có thể tung hoàng trên Thí Luyện Tràng. Nhưng nói thật, Thí Luyện Tràng thật ra không là gì cả. Đây chẳng qua là nơi của những thiên kiêu trẻ tuổi luyện tập mà thôi. Sau khi ngươi thành thánh, ngươi cuối cùng vẫn là phải đưa ra lựa chọn, là vào Thất Đại vực hay là La Thiên Tiên vực. Nếu là Thất Đại vực, có lẽ ngươi có thể xưng vương xưng bá, nhưng đây có là ý nghĩa gì đâu chứ? Xưng vương ở một ao nhỏ, không bằng du lịch trong biển lớn, đúng không?
Trong dao động thần niệm của Khương Thái Nguyệt đầy vẻ thành khẩn.
Sở Mặc nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Ngươi nói có lý.
- Ừ, tình hình bên cạnh ngươi bây giờ chính là như vậy, Tử Đạo tính tình bất khuất, ta không thể nào chiêu dụ được y. Nhưng Triệu gia, y nhất định là không muốn về, bởi vì ở đó có kẻ thù của y.
Khương Thái Nguyệt đến từ La Thiên Tiên Vực, biết được rất nhiều bí mật, đối với Sở Mặc, cũng không che giấu những bí mật này:
- Tử gia thì sao... thái độ đối với y, cũng hơi lạ. Dù sao, cho dù y cuối cùng vào Tử gia, cũng không thể đại diện Tử gia chiêu dụ ngươi và Lưu Vân Phong. Tử gia đồng ý, chưa chắc Tử Đạo đồng ý. Lưu Vân Phong càng không cần nói nữa, y với sư môn đã cắt đứt hoàn toàn, từ nay về sau, có thể mãi rời xa Thiên Cương đại vực. Sở Mặc, ta có thể đạidiện cho Khương gia, hứa với ngươi. Ngươi đến Khương gia, Khương gia sẽ không phụ ngươi! Nếu như có thể, cộng thêm Lưu Vân Phong vậy thì càng tốt! Khương gia đồng ý cung cấp toàn bộ tài nguyên thật sự của tuyệt thế thiên kiêu và ... bảo vệ ngươi!
Sau khi nói xong, thần niệm dao động của Khương Thái Nguyệt cuối cùng cũng ngừng lại, dường như đang đợi Sở Mặc đáp lại.
Sở Mặc đầu tiên là cảm tạ sự coi trọng của Khương Thái Nguyệt:
- Nói thật trong lòng, ngươi coi trọng ta, ta thật sự rất cảm động, cũng rất là vui ...- Lâm Hắc, ta nói, ngươi đừng vội từ chối ta đã, thật sự, ngươi cứ suy nghĩ kĩ, toàn bộ La Thiên Tiên Vực, có thể để Khương gia đưa ra cho loại điều kiện này, ta dám nói tuyệt đối có một không hai! Cho dù là hoàng tộc, bọn họ cũng tuyệt đối không thể đưa cho ngươi điều kiện này! Hơn nữa, Sở Mặc, đây không phải ta chiêu dụ, là Khương gia!
Khương Thái Nguyệt cảm thấy Sở Mặc gần như có ý từ chối, lập tức xen miệng vào.
- Khương đạo hữu, ta không phải là từ chối người, mà là, có một số việc ta bây giờ không thể nói rõ với ngươi. Ngươi thành khẩn như vậy, nếu như ta không nói gì nữa thì có vẻ ta quá quái đản. Như vậy đi, ngươi cho ta một năm, ngươi cũng cho bản thân ngươi một năm, cảm thấy thếnào? Một năm rất ngắn đúng không? Nếu như một năm sau, ngươi còn có suy nghĩ bây giờ và hứng thú đối với ta, vậy thì ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
Sở Mặc nói.
- Một năm?
Khương Thái Nguyệt ở bên này có vẻ có chút nghi hoặc, nàng không hiểu rõ, một năm này của Lâm Hắc rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Một năm vốn dĩ không dài. Nếu không có thần thông đặc biệt, chỉ cần dựa vào năng lực bản thân đi trên đường thì thời gian một năm, thậm chí cả Thí Luyện Trường cũng không đi được một quãng bao xa!
- Đúng, một năm.
Sở Mặc rất khẳng định nói.
- Vậy được rồi, ta tin ngươi cũng là người giữ chữ tính. Vậy thì một năm.
Khương Thái Nguyệt bên đó cũng cương quyết, không bám theo không buông. Xem phát triển tương lai của Sở Mặc là một chuyện, nhưng nàng rất thông minh, biết có chừng có mực. Đồng thời trong cốt cách cũng có chút kiêu ngạo của bản thân.
← Ch. 1835 | Ch. 1837 → |