← Ch.1855 | Ch.1857 → |
Đuôi lông mày của Cơ Thánh nhướng lên, muốn đánh trả lại bị Cơ Khải truyền âm nói dừng. Con cháu hoàng gia ở trong này công khai đấu võ mồm với người khác, thắng thua gì cũng đều là thua.
- Âu Dương Phi...
Tử Đạo ở bên cạnh nhẹ giọng nói ra, trong ánh mắt của hắn có một tia ảm đạm nhàn nhạt.
Chung Thánh bên kia quăng ánh mắt về phía Tử Đạo, thản nhiên nói:
- Tử Đạo, lại gặp mặt, đáng tiếc là lúc này ngươi vẫn đứng sai đội ngũ.
- Thật sao?
Tử Đạo ngẩng đầu, ánh mắt của hắn lại trở nên kiên nghị, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy nữ tử xinh đẹp động lòng người bên cạnh Chung Thánh:
- Là đúng hay sai không ai nói trước được!
- Ha ha, ngươi vẫn tự tin như vậy, là tự tin mù quáng.
Trên mặt Chung Thánh hiện lên chút tươi cười trào phúng, sau đó nói:
- Thế nào, nhìn thấy người trong lòng mà không chào hỏi sao?
Vô số người khắp bốn phía lập tức truyền tới một trận xôn xao.
Sắc mặt nữ tử xinh đẹp động lòng người bên cạnh Chung Thánh khẽ đỏ lên, hơi giận nhìn thoáng qua Chung Thánh, sau đó tự nhiên nhìn về phía Tử Đạo:
- Tử Đạo, lại gặp mặt.
Lời nàng nói không ngờ giống y như đúc câu nói vừa rồi của Chung Thánh.
Sở Mặc theo bản năng nhận thấy được cảm xúc của Tử Đạo có chút dị thương, hắn nhìn về phía nữ tử kia, rất đẹp! Đây là ấn tượng đâu tiên, nhìn qua lần nữa là đẹp hơn! Một thân khí chất xuất trần thoát tục, quả thực làm người ta ngạc nhiên thán phục: Nàng chỉ có ở trên trời, vì sao lại đi vào giữa trần thế?
Hắn cũng vừa nghe Tử Đạo nhẹ giọng nói Âu Dương Phi.
Vốn là thiên kiêu chi nữa xếp hạng thứ bảy Thiên bảng, hiện giờ lại ở bên cạnh Chung Thánh, chẳng lẽ giữa nàng và đại ca... còn có chuyện xưa gì hay sao?
Tử Đạo có chút gian nan cười với Âu Dương Phi, cũng không nói gì.
Âu Dương Phi thản nhiên nói:
- Tử Đạo, ngươi vốn là thiên kiêu, sao lại ở chung với rắn chuột vậy?
Một câu khiến vô số người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể ngờ được một câu trào phúng đầy nhục nhã như vậy lại xuất ra từ trong miệng nữ tử có khí chất cao quý xuất trần này.
Rắn chuột?
Ai là rắn? ai là chuột?
Trong mắt Lưu Vân Phong nháy mắt nổ bắn ra hai đạo tinh mang, cười lạnh nói:
- Ta còn thật khong biết hóa ra ta là hạng người rắn chuột, vậy nữ nhân vẫn bị ta đè ở phía dưới thì được xem là gì? Côn trùng nhỏ sao?
Lời này có chút ngoan độc, bất quá đối với Lưu Vân Phong mà nói còn có chút khách khí, năm đó ở bãi rác có lời hạ lưu nào hắn chưa từng nói chứ?
Khóe miệng Tử Đạo co quắp, nhưng không lên tiếng.
Trong mắt Chung Thánh bên kia lập tức bắn ra hai đạo hào quang tràn ngập sát khí, nhìn về phía Lưu Vân Phong lạnh giọng nói:
- Ngươi tốt nhất lập tức nói xin lỗi.
Lưu Vân Phong bật cười ha ha:
- Ta không xin lỗi thì ngươi định thế nào? Lại liên hợp với người của Hạo Nguyệt Tông tạt nước bẩn cho ta sao? Hay lại mượn một thánh khí tới giết ta? Hay là âm thầm vụng trộm tính kế ta? Hay là... Chung Thánh ngươi dùng kết cục của bản thân đưa cho nhân tình của mình xả giận?
- Ngươi...
Sắc mặt Chung Thánh nháy mắt trở nên xanh mét:
- Ngươi sẽ vì lời nói hôm nay mà hối hận.
Âu Dương Phi bên cạnh hắn sắc mặt cũng dị thường khó coi.
Lưu Vân Phong cười ha hả:
- Mỗi người đều phải phụ trách lời nói và việc làm của mình, không chỉ có riêng ta!
Lưu Vân Phong nói xong nhìn thoáng qua Tử Đạo, hắn cũng không ngu ngốc, sao có thể không nhìn ra nữ nhân kia và Tử Đạo có chút chuyện xưa. Tuy nhiên hắn vẫn muốn nói như vậy! Không vì cái gì khác, chỉ vì nữa nhân kia khi nhìn về phía Tử Đạo không hề có một chút tình ý nào!
Hắn có thể không ngại người khác nói hắn là hạng người rắn chuột, nói thì nói, cũng không mất đi một miếng thịt, thời khắc mấu chốt cho một cái tát là được rồi. Nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cho việc huynh đệ của mình bị nhục nhã.
Loại nữ nhân này, Lưu Vân Phong căn bản không cho rằng nàng có tư cách đứng bên cạnh Tử Đạo.
Thế giới này vô cùng chú ý thân phận địa vị, chú ý truyền thừa, nhưng vậy thì sao? Tử Đạo nếu có thể thủy chung đè áp Chung Thánh xếp hạng thứ nhất Thiên bảng, cũng đủ nói hắn ưu tú! Cái này không cần ai tới thêm vào, không cần ai tới khẳng định, cũng không cần ai chứng minh!
Chung Thánh gắt gao nhìn Lưu Vân Phong, sau đó nghiêng người nhìn thoáng qua Âu Dương Phi bên cạnh, bỗng nhiên cười nhạt:
- Một tu sĩ được xưng thiên kiêu trẻ tuổi chỉ biết khoe miệng lưỡi lợi hại thì có ích gì? Lưu Vân Phong, sau khi giết chết Sở Mặc, người kế tiếp sẽ là ngươi!
Lưu Vân Phong lạnh lùng nói:
- Được, ta chờ ngươi.
Không khí lúc bây giờ vô cùng ngưng trọng, những tu sĩ liên tục tới nơi này cũng đều bị ảnh hưởng mà lặng ngắt như tờ.
Bọn họ rốt cục cảm nhận được loại khí tức khẩn trương trước cuộc đại chiến, cũng hiểu rõ ân oán giữa Chung gia và hoàng tộc La Thiên đích xác đã tới mức không thể điều hòa.
Lúc này Chung Thánh rốt cục quăng ánh mắt về phía Sở Mặc:
- Ngươi giết con cháu Chung gia chúng ta, ta sẽ đòi lại hết!
Sở Mặc nhìn hắn một cái:
- Không nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, ngươi nếu không phục, hiện tại ta có thể một đao bổ ngươi!
Thật mạnh mẽ, cứng rắn!
Ngay cả Cơ Khải và Cơ Thánh cũng nhịn không được nhìn về phía Sở Mặc, Sở Thánh vốn không vừa mắt Sở Mặc, không biết tại sao lúc này lại sinh ra một loại ý niệm hắn không muốn thừa nhận trong đầu: Người kia dường như cũng không tệ.
Trên khuôn mặt anh tuấn không có bất kỳ vẻ mặt gì, khí tức trên thân hắn vẫn vô cùng vững vàng, giờ khắc này ngay cả Cơ Thánh không thừa nhận cũng không được, trên người của Sở Mặc thật sự có một loại chênh lệch khiến kẻ thù sợ hãi, có khí chất làm lòng người an tĩnh.
Rất trầm ổn, bên trong trầm ổn lại mang theo khí phách không thể nói hết!
Cái loại khí tràng mạnh mẽ, cứng rắn này, bất kể là đối mặt với ai đều sẽ không sợ hãi!
Khí tràng này thậm chí có thể dễ dàng ảnh hưởng tới bên mình những người đó.
Hắn nói xong câu đó, bất kể của Tử Đạo hay Lưu Vân Phong, thậm chí là Khương Thái Nguyệt, vẻ mặt vào thời điểm này cũng trở nên có chút thả lỏng.
- Hy vọng lúc sau ngươi còn có thể nói ra những lời này!
Chung Thánh nói dứt lời liền mang theo Âu Dương Phi rời đi.
← Ch. 1855 | Ch. 1857 → |